Tiểu Bảo nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của mẹ liền biết mình đã nói gì đó không đúng rồi. Nhưng nó cũng không biết mình sai chỗ nào, chỉ biết thái độ của mẹ không vui khiến nó cảm thấy mình có lỗi.
“Mẹ! Tiểu Bảo sai rồi! Tiểu Bảo lại làm mẹ không vui! Xin lỗi mẹ”
Thằng bé tuy còn nhỏ nhưng rất tinh tế và nhạy cảm. Chỉ cần thoáng thấy trên gương mặt mẹ nó có gì đó khác lạ là lập tức nhận ran ngay. Nó gắn với mẹ như hình với bóng nên một hơi thở mẹ thở ra nó cũng cảm nhận được nặng hay nhẹ, vui hay buồn.
Thấy con trai mình làm ra vẻ ỉu xìu, ánh mắt vừa léo ra những tia vui vẻ hồi nãy đã bị mình dập tắt trong nháy mắt. Tử Yên cảm thấy có chút hối hận, hình như mình đã tỏ thái độ gay gắt một cách vô lý với con trai rồi. Rõ ràng những lời Tiểu Bảo nói là hoàn toàn chính xác. Người lớn dù có lớn, có quyền uy đến mấy cũng không thể có quyền sai bảo cảm xúc của người khác, ngay cả một đứa trẻ. Có thể nó sợ sệt sẽ chấp nhận miễn cưỡng nhưng trong lòng nó không bao giờ tâm phục. Tử Yên hiểu rất rõ điều này bởi cô chính là một ví dụ điển hình.
“Mẹ xin lỗi Tiểu Bảo! Mẹ không có ý mắng con đâu. Mẹ chỉ muốn Tiểu Bảo hiểu rằng, chuyện bà nội đã làm với con chỉ là hiểu lầm. Chẳng phải tất cả chúng ta đều bình an rồi sao?”
Hai từ bà nội Tử Yên thoát ra trên miệng khiến bà chủ tịch vô cùng ngỡ ngàng. Trái tim lạnh băng của bà ta lần đầu tiên có chút hơi ấm tràn vào. Chính là từ hai tiếng bà nội trong miệng của Tử Yên. Bà còn chưa dám cầu xin mẹ con họ nhìn nhận mình nhưng Tử Yên đã nói ra một cách trơn tuột, không chút ngại ngùng. Có lẽ trong lòng cô đã luôn sẵn sàng cho ngày hội hội này. Chỉ có điều nó lại xảy ra trong hoàn cảnh hết sức nghiệt ngã do chính tay bà đã sắp đặt.
Niềm hạnh phúc nhỏ nhoi vừa le lói qua tim thì đồng thời cảm giác hổ thẹn cũng tràn về. Khi con người ta từ ác trở nên thiện lương thì sẽ bắt đầu ý thức được những chuyện xấu xa trước đây của mình. Nếu còn không ngộ ra được những sai trái đó thì sẽ không bao giờ có thể đặt chân đến con đường thiện lương được.
Bà chủ tịch không dám ngước nhìn vào ánh mắt quá đỗi bao dung của Tử Yên. Bà ta cũng không ngờ sau bao nhiêu việc xấu xa mà mình đã gây ra lại được Tử Yên tha thứ một cách dễ dàng như vậy. Bản thân bà ta nói lời xin lỗi cũng chưa bao giờ là hết tội.
“Tử Yên! Xin lỗi vì tất cả những điều đã gây ra cho cô. Tôi không có tư cách để xin cô tha thứ. Nhưng ít nhất nói ra được điều này