Thoáng cái đã kết thúc kỳ thi tháng, cả khối 11 xôn xao một trận khi bảng xếp hạng được dán trên bảng thông báo.
Vị trí đứng đầu không còn là cái tên Hoắc Dực Hành mà là Trác Mộng Nhan.
Thiếu nữ xinh đẹp đã có sức hút mãnh liệt, mà thiếu nữ vừa xinh đẹp còn vừa tài giỏi thì sức hút càng tăng gấp bội.
Và Trác Mộng Nhan sở hữu cả hai.
Danh tiếng của cô gần như đã nổi khắp khối 11 nói riêng và Tam Trung nói chung.
Nhưng người trong cuộc hoàn toàn không chú ý tới chuyện đó, vì cô chẳng có thời gian đâu.
Hôm đó, giờ giải lao, đám Lôi Kình hiếm khi không ra ngoài.
Lôi Kình tay xoay xoay cây bút bi, mắt thì cứ dán vào tấm lưng mảnh mai của người nào đó, ngắm chừng năm phút thì thiếu niên thu hồi tầm mắt, liếc sang Lý Vấn Hàn, hỏi: “Muốn vào top 10 của lớp dễ không?”
Cả đám đang hùng hổ nói chuyện khí thế, sau câu hỏi của đại ca, nhất thời rơi vào im lặng, sau chục giây Lý Vấn Hàn là người phụt cười đầu tiên.
“Kình ca, anh… anh nghĩ dễ không?” Mẹ nó từ một học tra đứng cuối lớp, à, còn là cuối bảng xếp hạng toàn khối, muốn vươn lên top đầu, thật không dám trả lời thật.
Chuyện cứ như vậy trôi qua, bọn họ chỉ cho rằng Lôi Kình nổi hứng hỏi chơi vậy thôi.
Lễ quốc khánh được nghỉ năm ngày, Trác Mộng Nhan vẫn đi làm tại hội quán “L3n đỉnh” như bình thường.
Hai mẹ con Hàn Diệp Vân đã chuyển tới sống chung nửa tháng nay, Trác Mộng Nhan không nhiệt tình cũng không bài xích, đi đi về về, chạm mặt thì gật đầu chào một tiếng, chỉ riêng đối với Dư Mẫn Tiệp, cô coi cô ta như người vô hình, đến cả một ánh mắt cũng không bố thí.
Ngồi ở bàn học trong phòng, Trác Mộng Nhan không tự chủ lại ngắm chiếc cúp vàng đặt trên bàn, khóe miệng cong cong, anh nói được làm được, nói tặng cho cô liền tặng cho cô, không chút do dự.
Sinh nhật của Trác Mộng Nhan rơi vào ngày 03/10, trùng dịp nghỉ lễ, đối với cô cũng chẳng quan trọng.
Hôm nay làm tới 5 giờ chiều, cô tạm biệt Thắm Ly, nghỉ lễ được hai ngày rồi cũng không thấy mấy người Lôi Kình đến hội quán tập, có lẽ bọn họ đã đi du lịch rồi chăng.
Một ngày bình thường, cô nghĩ, nhưng từ sáng đến giờ ngoại trừ cô bạn Hoa Mỹ Cốt chúc mừng sinh nhật thì không nhận được thêm lời chúc từ ai kể cả ba mẹ.
Bọn họ đều quên hoặc là nhớ nhưng chưa kịp nhắn chẳng hạn, thật ra cô có hơi chạnh lòng.
Không muốn về nhà sớm, cô nhắn báo với Trác Ôn một tiếng rồi bắt xe bus đi lung tung.
Xe chạy được khoảng 15 phút thì chuông điện thoại reo, Trác Mộng Nhan lấy ra xem, là Lôi Kình.
Mày khẽ động, cô bắt máy.
“Em đang ở đâu?” Anh hỏi ngay.
Trác Mộng Nhan đáp: “Đang trên xe bus.”
“Em dừng ở trạm kế tiếp đi, anh tới đón.” Bên anh có chút ồn, nhưng Trác Mộng Nhan vẫn nghe rõ lời anh nói.
“Có chuyện gì sao?” Cô hỏi.
Anh không trả lời, chỉ bảo: “Gửi vị trí cho anh.” Rồi cứ vậy cúp máy.
Người này…
Trác Mộng Nhan dừng ở trạm tiếp theo, ngồi đợi ở bến xe bus, gửi vị trí qua cho Lôi Kình.
Cũng không biết là gấp gáp gặp cô có liên quan đến sinh nhật không? Không ai quy định rằng thích một người thì sẽ rõ ngày sinh nhật của người đó.
Cô nghĩ Lôi Kình không thuộc kiểu người sẽ ghi nhớ từng ngày tháng năm sinh của con gái.
Chờ khoảng 15 phút Lôi Kình một thân quần áo nam tính dừng ngay trước mặt cô.
“Lên xe nào.”
“Vậy anh nói đưa tôi đi đâu đi.” Dù tin tưởng nhân phẩm của anh thì cô cũng không thể thoải mái mà đi theo anh khi chưa biết nơi đó có nguy hiểm, có phù hợp với mình không.
Lôi Kình cười cười, nhìn cô thật chăm chú, rồi anh bật cười thành tiếng: “Không bán em đâu.”
Trác Mộng Nhan bĩu môi, cuối cùng vẫn bị anh cường ngạnh kéo lại đội mũ bảo hiểm, chốt cài cụp một tiếng,