Thoáng cái đã đến tháng 11, buổi diễn rơi vào ngày 14, Trác Mộng Nhan xin được vài tấm vé mời.
Giờ ăn trưa, hôm nay cô không đến căn tin mà ở lớp cùng Lôi Kình ăn cơm hộp do anh mua.
Từ sau ngày sinh nhật, quan hệ của bọn họ nói thay đổi cũng không hẳn nhưng nói không thay đổi thì không hợp lý.
Có thể nhìn ra thái độ của cô đối với anh đã tốt hơn nhưng đúng là chỉ “tốt hơn” trước một chút, Lôi Kình biết chuyện gì cũng không thể vội vàng, mà đối với chuyện theo đuổi cô nhóc này anh lại càng không thể gấp gáp, trái tim của cô đã bị một lớp băng dày bao phủ, anh chỉ có thể cố gắng từng chút một làm tan dần lớp băng đó.
Anh tin tưởng sẽ có ngày anh khiến con tim cô ấm lên, chỉ ấm lên vì anh mà thôi.
Trong tầm mắt xuất hiện bàn tay trắng nõn cùng tấm thiệp màu vàng.
Thiếu niên liếc một cái rồi nhìn cô, tay nhận lấy, nói: “Gì đây?” Trở lại đọc những gì ghi trên tấm thiệp.
“Hôm đó tôi sẽ tham gia thi.” Cô nói.
Đây là một bước ngoặt trong mối quan hệ giữa bọn họ, cô đã mở lòng một chút, chủ động mời anh đi xem cô múa rồi.
Lôi Kình cực kỳ phấn khích, sung sướng lắc lắc tấm thiệp, một tay chống cằm, trong mắt tràn ngập ý cười: “Anh cũng chưa thấy em múa bao giờ.”
Trác Mộng Nhan “ừm” rồi lặng yên tiếp tục ăn cơm.
Mặc cho ai kia đang ngắm mình, cô đã quen rồi.
Dù sao thì anh có nhìn cô thế nào, nhan sắc của cô cũng không hao mòn.
Ngoại trừ Lôi Thích Huyên thì bốn người Lôi Kình và Hoa Mỹ Cốt đều nhận được thiệp mời từ cô.
Cũng không ai nói gì, vốn quan hệ của cô ta với Trác Mộng Nhan đúng là chẳng thân.
Mà ai cũng nhìn ra được cả hai bài xích nhau.
Ngày 14/11, Trác Mộng Nhan tại phòng thay đồ vừa mặc xong chiếc đầm múa màu trắng dài qua gối.
Tóc đã được cô búi cao.
Đang mang giày thì một đôi chân mang giày ballet xuất hiện trong tầm mắt, cô nhìn lên, và cô nhận ra người nọ chỉ là đã không còn nhớ rõ tên họ.
“Trác Mộng Nhan, lần nữa cùng thi đấu rồi.” Cô ấy mỉm cười, rồi thản nhiên ngồi bên cạnh cô.
“Đúng vậy, hân hạnh.” Cô duỗi tay cùng cô ấy bắt tay.
Cô ấy quan sát cô thật chăm chú đoạn chậc chậc hai tiếng, cảm thán: “Cậu ngày càng đẹp.”
Cả hai nhìn nhau rồi bật cười, Trác Mộng Nhan cảm ơn: “Cậu cũng vậy.”
“Yến Nhi, tới đây có việc.” Cả hai mới trò chuyện được vài câu thì có người gọi, cô ấy bĩu môi có chút luyến tiếc phải rời đi.
Cô nhớ rồi, đúng là cái tên ấy - Hoàng Yến Nhi, người năm xưa chỉ thua cô đúng hai điểm.
Lần này không thể đoán được, Trác Mộng Nhan rất có năng khiếu trong lĩnh vực ballet nhưng cô cũng thừa nhận cô chưa gặp một đối thủ nào ngang thực lực của mình như Hoàng Yến Nhi trong những cuộc thi cô đã tham gia.
Mấy năm nay, cô lại không tập trung vào tập luyện, mà lần này cô chỉ muốn tìm về niềm khao khát trong quá khứ mà thôi.
Trước khi lên sân khấu cô có nhận được tin nhắn của Hoa Mỹ Cốt, cô bạn bảo rằng mình đã đến và tìm được một vị trí xịn sò rồi.
Không biết Lôi Kình thì sao, cô định nhắn hỏi nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.
Lúc đứng trên sân khấu, Trác Mộng Nhan lần nữa trong ánh sáng mờ nhạt dưới sân khấu tìm kiếm bóng hình của người nọ, không thấy anh và cả mấy người Lý Vấn Hàn.
Hoa Mỹ Cốt vẫy vẫy tay, Trác Mộng Nhan mỉm cười đáp lại cô ấy.
Cô hít sâu để tâm trạng ổn định.
Lần thi này cô hoàn thành rất tốt nhưng không xuất sắc, cô đã để xảy ra một lỗi trong bài múa.
Kết thúc màn trình diễn, Trác Mộng Nhan cúi đầu làm tư thế chào của một chú thiên nga xinh đẹp, cao quý, khi ngẩng mặt lên, trong tràn vỗ tay kéo dài không dứt, trong khoảng không thực thực hư ảo, cô nhìn thấy anh.
Anh vừa chạy vào một cách gấp gáp.
Dù khoảng cách không gần cô vẫn nhận ra thiếu niên đó, anh không vỗ tay theo mọi người, cũng không vẫy tay với cô, anh chỉ im lặng nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm mà cuốn hút.
Cuối cùng Trác Mộng Nhan kìm lại trái tim đập loạn nhịp rời khỏi sân khấu.
Cuộc thi chưa kết thúc, Trác Mộng Nhan định tìm một vị trí xem những bài thi còn lại thì nhận được hai tin nhắn đến gần như cùng lúc.
Một của Hoa Mỹ Cốt, chỉ một dàn chữ “a”.
Cô buồn cười.
Tin nhắn còn lại là của Lôi Kình, chỉ vài chữ: [Ra ngoài một chút.]
Trác Mộng Nhan cắn cắn môi, thời gian kết thúc còn lâu, cô không trả lời anh mà chạy bước nhỏ rời khỏi khu vực thi đấu.
Người con trai dựa vào thân cây giáng hương, trên tay kẹp điếu thuốc, như có linh cảm, anh nâng mắt và nhìn thấy cô gái nhỏ trong bộ đầm trắng, dưới chân là đôi ballet anh đã tặng.
Anh ngắm cô đến quên cả dập điếu thuốc trong tay.
Mãi đến khi cô đã đứng trước mắt gọi: “Lôi Kình.” anh mới chớp mắt bình thường trở lại.
Vứt tàn thuốc vào sọt rác gần đó, vài bước đứng đối diện cô.
Cuối cùng Trác Mộng Nhan cũng thấy rõ vết thương trên khóe môi anh, bên má trái cũng có một vết bầm, cô nhíu mày tiến lên một bước: “Anh đánh nhau sao?”
Thiếu niên không phủ nhận mà thừa nhận: “Ừm.” cũng không giải thích gì cả.
“Họ gây chuyện trước à?” Cô biết Lôi Kình sẽ không đi kiếm chuyện với người