Giờ giải lao ngày hôm sau cả Tam Trung được một phen chấn động sôi trào nhiệt huyết.
Lôi Kình lên thẳng phòng phát thanh của trường, nhìn bạn học đang chăm chỉ làm nhiệm vụ của mình.
Vừa thấy Lôi Kình đã tái mặt, lắp bắp: “Kình ca… anh… anh có chuyện gì ạ?” Nữ sinh sợ thì có sợ nhưng vẫn bị thiếu niên có diện mạo và khí chất hơn người kia làm cho con tim bất ổn.
Hai má đỏ bừng.
Lôi Kình không có tâm tư đi nhìn cô nàng trước mắt xấu hổ hay không, anh hất cằm, giọng vô cảm: “Tránh ra.”
Nữ sinh vâng dạ vội đứng dậy khỏi ghế nhường cho vị tổ tông này.
Lôi Kình nhấn tắt bài nhạc đang phát, lại hiếm khi góp ý: “Lần sau né mấy cái bài cổ lỗ xỉ này đi, quê mùa.”
Nữ sinh trợn mắt gật đầu một cái: “Tôi biết rồi.”
Cả trường còn đang nghe tiếng nhạc thì đột nhiên dừng lại, cũng chẳng ai thấy lạ lùng gì.
Cho đến khi âm thanh của nam sinh vang lên: “Alo.”
Cái giọng nói này sao quen quá, bạn học khắp Tam Trung bận bịu hay ôn bài gì đó cũng lập tức dừng lại, vểnh tai lên nghe, nhiều học sinh còn chạy ra bám vào lan can hóng.
Lôi Kình ngồi nghiêm chỉnh, anh hướng micro nói rõ từng câu chữ một: “Tôi là Lôi Kình, không cần giới thiệu nhiều nữa phải không? Vài ngày nay tôi có kha khá điều bất mãn với một bộ phận học sinh của Tam Trung.” Còn đang phát biểu lịch sự thì đùng một cái, Lôi Kình quát: “Mẹ kiếp, ông đây còn không dám động đến một sợi tóc của bạn học Trác, ai cho các người cái gan bắt nạt cô ấy.
Tôi đây là theo đuổi không được người ta, cô ấy không có lỗi gì, tôi mà còn phát hiện ra bất cứ một tin báo nào nói có đứa chạm vào bạn học Trác thì…” Thiếu niên cười khẩy một tiếng, gằn giọng uy hiếp: “Ông đây sẽ dùng những gì mình có ép chết từng kẻ.”
Dứt lời thì cửa phòng phát thanh cũng ầm một tiếng mở tung.
Hai thầy cô giáo toát mồ hôi chạy vội muốn lôi tiểu tổ tông này xuống nhưng không kịp rồi.
“Lôi Kình.” Hiệu phó tức tối quát lên: “Em đừng có làm càn.”
Lôi Kình vậy mà lần này cực kỳ phối hợp, rất biết tôn ti trật tự cúi đầu: “Em sai rồi… có điều quay lại trăm lần em vẫn làm.”
Đấy đấy, thật biết cách làm cho trái tim già nua của ông lên lên xuống xuống.
“Về viết cho tôi bản kiểm điểm, nơi này không phải nơi cho em phát ngôn bừa bãi.”
Lôi Kình cười cười, ngứa đón nói: “Em có nói bừa bãi đâu, em đang giúp trường chúng ta tránh tệ nạn bắt nạt học đường đó.”
Hình như cũng có lý.
Thành công tẩy một phần não của hai thầy cô, Lôi Kình vẫy tay tạm biệt: “Kiểm điểm sẽ nộp cho thầy, được chưa?”
Xem xem, có học sinh nào như anh không cơ chứ?
Hiệu phó xua xua tay: “Đi khuất mắt khỏi tôi nhanh lên.”
Trên đường trở về lớp ai ai cũng lén nhìn chàng trai ngạo mạn nhưng vẫn hấp dẫn ấy, ai cũng thừa nhận sao lại có một người con trai chưa đầy 18 tuổi lại mang sức hút khó cưỡng như vậy.
Vừa bước chân vào lớp, một tràn tiếng vỗ tay, tiếng huýt sáo, còn có tiếng hét của Nghiêm Tư Dẫn: “Kình ca, ngầu nhất.”
Ngầu cái khỉ ấy.
Lỗ tai sắp bị cái đám này phá hư, thiếu niên sầm mặt quát lên: “Im lặng, để cho lớp khác học.”
Còn chưa hết giờ giải lao mà đại ca Kình.
Nhưng cả lớp vẫn nghe lời anh răm rắp.
Tức khắc đã yên ắng trở lại.
Không thấy Trác Mộng Nhan trong lớp, thiếu niên cũng không muốn chủ động đi quan tâm cô đâu.
Đám bạn đang hò hét, phấn khích bên dưới như trẩy hội.
Anh co chân đá Viêm Hoài một cái: “Câm miệng cho ông đây.”
Viêm Hoài hừ hừ ghét bỏ: “Không phải bảo là không có liên quan gì với người ta à.” Còn đi công khai bảo vệ người ta như vậy, đúng là trong ngoài bất nhất.
Lôi Kình theo thói quen ngó bàn học của cô gái nhỏ, nhưng kỳ lạ cả cô và Hoa Mỹ Cốt cũng không thấy đâu.
Anh quay sang hỏi Lý Vấn Hàn: “Cô ấy đâu rồi?”
Lý Vấn Hàn liếc chỗ bàn học trống rồi lắc đầu: “Không rõ lắm.”
Lúc này mới nghĩ tới cái điện thoại, lôi ra xem thì điếng người, Lý Vấn Hàn đứng bật dậy, hiếm khi một người điềm tĩnh như anh lại kích động như vậy: “Kình ca, nhanh, bọn họ xảy ra chuyện rồi.”
Tin nhắn là Hoa Mỹ Cốt gửi qua khoảng 15 phút trước chỉ mỗi một chữ “cứu”.
Anh gọi lại thì thuê bao.
Cả số điện thoại của Trác Mộng Nhan cũng tương tự.
Trái tim Lôi Kình chưa bao giờ đập dồn dập như lúc này, nó như sắp phá vỡ lớp da