Không biết Lôi Kình đã làm cách nào tìm ra được đứa con gái đã trực tiếp dùng bạo lực với Trác Mộng Nhan và Hoa Mỹ Cốt.
Thứ hai, nhà trường tuyên bố ba nữ sinh kia bị đuổi học, bắt ba nữ sinh đứng trước toàn trường mà cúi đầu tạ lỗi với Trác Mộng Nhan, còn bồi thường cho nạn nhân một số tiền.
Đó chỉ là hình phạt công khai, còn đằng sau Lôi Kình đã cùng đám bạn lôi ba nữ sinh kia đến quảng trường, bắt chúng mặc bikini chạy vòng quanh quảng trường, còn quay video lại để cảnh cáo.
Lôi Kình dùng quyền lực nhà họ Lôi đánh tiếng với các trường trung học thành phố G, không nhận ba học sinh đó, chúng muốn được đi học trở lại thì chỉ có thể sang thành phố khác.
Đây đã là sự nhượng bộ cuối cùng của Lôi Kình.
Trác Mộng Nhan chỉ bị thương ngoài da, nhưng tâm lý cô đã tổn thương nặng nề, đó mới là nguyên nhân chính khiến Lôi Kình bức ba nữ sinh kia không được xuất hiện trong thành phố G này nữa.
Nhưng kẻ đã khiến tất thảy mọi chuyện này xảy ra là chính Lôi Kình anh.
Anh không cách nào bỏ qua cho mình.
Lý Vấn Hàn cầm điện thoại đến ngồi cạnh Hoa Mỹ Cốt: “Cậu… ổn chưa?” Trác Mộng Nhan được nhà trường cho nghỉ học vài ngày để dưỡng bệnh, Hoa Mỹ Cốt cũng là cứu bạn mình nên mới bị vài vết cào.
Nhìn sườn mặt bị thương của cô gái nhỏ, Lý Vấn Hàn hít sâu, vẫn là nói lời xin lỗi: “Hôm đó tôi không chú ý điện thoại, xin lỗi.”
Hoa Mỹ Cốt dừng viết bài, cô nghiêng mặt nhìn thiếu niên mà mình đã thầm thương trộm nhớ, cô cắn môi đoạn lắc đầu: “Cậu không có lỗi gì cả.” Muốn trách phải trách Lôi Kình hại dân hại nước kia và cả mấy nữ sinh khốn nạn đó.
Mà chúng cũng đã nhận phải trừng phạt, không cần phải đổ lỗi cho người vô tội.
Trác Ôn đã biết chuyện con gái bị bắt nạt, ông tức đến không giữ được bình tĩnh mà đến trường đối chất với nhà trường, sau khi nghe nhà trường đưa ra cách giải quyết mới hạ nhiệt.
Mấy ngày nay ông muốn nói chuyện với Trác Mộng Nhan nhưng cô không có ý định mở miệng, ông chỉ có thể thở dài thườn thượt.
Lại có ý trách Dư Mẫn Tiệp vì không nói tình hình của Trác Mộng Nhan cho ông biết sớm.
Cô ta đỏ mắt, bày ra bộ dáng vô tội cúi đầu: “Con… con không biết ạ, bình thường con không chú tâm hóng hớt nên… con không bảo vệ được chị, con xin lỗi.”
Trác Ôn thấy đứa con của vợ nói vậy thì cũng không nỡ trách nữa.
Chỉ có thể chấp nhận là con gái mình đáng thương.
Trác Mộng Nhan trở lại trường học, ngoại trừ trên mặt có vài dấu vết móng tay cào đang lành thì cô không thay đổi gì cả, chỉ Hoa Mỹ Cốt biết rõ Trác Mộng Nhan đã không còn là Trác Mộng Nhan của khi trước.
Cô gái nhỏ chỉ có học, đi làm và vẽ tranh, lại đi làm, vẽ tranh và học.
Một tuần tự những việc hằng ngày như vậy lặp đi lặp lại.
Tựa như một con robot chẳng có linh hồn.
Cô hoàn toàn không có tiếp xúc với ai ngoại trừ Hoa Mỹ Cốt, Lôi Kình dường như đã trở thành cái tên xa lạ, như chưa từng xuất hiện trong cuộc đời đầy mệt mỏi của cô.
Chàng thiếu niên thì mặc kệ cô không để ý đến mình, anh vẫn lén lút bảo vệ, chăm sóc cho cô gái nhỏ.
Tình trạng bị cô lập cũng đã chấm dứt, ai gặp cô cũng nở nụ cười nhưng Trác Mộng Nhan quả thật như chẳng có linh hồn, không đáp lại, không nói chuyện, tán gẫu.
Thỉnh thoảng Hoa Mỹ Cốt hỏi cô mới vô ý thức trả lời.
Hoa Mỹ Cốt đau lòng đến tim cũng sắp vỡ ra, là bạn thân với nhau cô thật sự hiểu những gì bạn mình trải qua đáng sợ đến mức nào.
Nhưng liên quan đến tâm lý, chỉ có chính bản thân cô ấy mới