“Nực cười, một đứa lăng loàng, thích tỏ vẻ thanh cao như cô mà cũng xứng để Lôi Kình hay Hoắc Dực Hành thích à, cũng chỉ là một đứa con gái trơ trẽn mà… Á…” Dư Mẫn Tiệp còn chưa chửi sướng miệng xong đã bị Trác Mộng Nhan đột ngột tát vào mặt.
“Mày… con khốn.”
Sức Dư Mẫn Tiệp quả thật không như vẻ ngoài yếu đuối, cô ta tức giận, kích động đến thần trí đều mất sạch, dùng hai tay và chân vừa đá vừa đẩy mạnh Trác Mộng Nhan.
Trác Mộng Nhan thấp hơn cô ta nên hoàn toàn không chống đỡ nổi, cộng thêm sức lực của cô gần đây đã yếu ớt hơn.
Chỉ kịp hét một tiếng vang khắp dãy lầu rồi ngã xuống cầu thang.
Thân thể thiếu nữ bị tác động lực quá lớn, tốc độ lăn vừa nhanh vừa mạnh, lực va vào nền nhà cứng như thép không nhẹ chút nào.
Đến khi cả cơ thể dừng lại, máu chảy ròng ròng từ trán xuống.
Mà Trác Mộng Nhan không cách nào động đậy được nữa, chân cô đau đến tê tâm liệt phế.
Rên một tiếng rồi ngất xỉu.
Dư Mẫn Tiệp ôm miệng, đứng ở trên cao trợn mắt kinh sợ nhìn thân thể Trác Mộng Nhan bất tỉnh, máu đỏ tuôn chảy đọng lại dưới sàn.
Cô ta run rẩy, lôi điện thoại muốn gọi cho Hàn Diệp Vân nhưng tay quá run không những không nhấn được số mà còn đánh rơi cả điện thoại.
Cùng lúc này có vài tiếng bước chạy trên cầu thang, dù sao cũng chỉ là một đứa con gái 16, 17 tuổi.
Cô ta run bần bật ngã ngồi xuống rồi trong não lóe lên ý tưởng nào đó, tiếng bước chân ào ào tới gần, cô ta im lặng rồi giả bộ để mình cũng ngã cầu thang, nhưng cô ta đã tính toán lực đạo nhè nhẹ, để mình lăn một cách đều đều, sẽ không nguy hiểm.
Đủ nham hiểm.
Mấy người Lôi Kình lên tới nơi đều kinh hoảng mà kêu ầm lên.
Lôi Kình th ở dốc bế bổng Trác Mộng Nhan lên.
Không nhìn thân thể của Dư Mẫn Tiệp lấy giây nào, hiện tại tâm trí anh chỉ có hình ảnh cô đầy máu nằm trơ trọi giữa sàn nhà lạnh lẽo vắng tanh.
Anh như ngừng thở, anh nghĩ mình sẽ chết thôi, sẽ chết thôi nếu cô có mệnh hệ gì.
Anh nói yêu thương cô, bảo vệ cô nhưng anh luôn luôn đến muộn.
Tại sao? Tại sao ông trời lại tàn nhẫn với cô gái anh yêu như vậy?
Trác Ôn cùng Hàn Diệp Vân nhận điện thoại đã vội vàng lao tới bệnh viện.
Cả hai đứa con gái cùng lúc xảy ra chuyện, bọn họ không có giây phút nào không lo lắng.
Sau khi thăm Dư Mẫn Tiệp xong cả hai thở phào nhẹ nhõm, cô chỉ bị trẹo cổ chân nhẹ, không có vấn đề gì lớn.
Chỉ có Trác Mộng Nhan vẫn còn đang trong phòng cấp cứu.
Hàn Diệp Vân làm đúng nghĩa vụ của một người mẹ kế, đứng đợi cùng Trác Ôn ở ngoài phòng phẫu thuật.
Hàng ghế chờ ở đối diện là bốn nam sinh đã cứu hai đứa con gái của mình.
Lôi Kình khom người, hai tay ôm lấy mặt mình, sự chờ đợi này… từng giây từng phút trôi qua như đày anh vào cõi địa ngục, tinh thần anh căng chặt, đã mấy lần muốn chất chấp xông thẳng vào phòng cấp cứu nhưng cuối cùng vẫn cố nghiến răng nhịn xuống.
Ting.
Âm thanh ấy như tiếng gõ cuối cùng của thẩm phán.
Lôi Kình không dám ngẩng mắt, anh nghe tiếng bước chân của những người kia, anh lại nghe giọng nói của bác sĩ.
Cái gì mà không nguy hiểm đến tính mạng, não chỉ bị động nhẹ, không sao nhưng… chân phải bị chấn thương nặng, nói chính xác là gãy.
Trác Ôn có chút khó khăn hỏi: “Con bé… ý tôi là chân con bé sau này vẫn lành hẳn đúng không?”
Bác sĩ trầm mặc vài giây, ông tiếc thương nói rõ: “Dưỡng hai tháng là có thể tháo