Cô dẫn anh cùng xuống hầm rượu nhà cô, ở đây có rất nhiều loại rượu được ủ lâu năm.
Tống Cẩm Đan rất ít khi uống rượu nên cô cũng không biết chọn loại nào, cô đưa mắt nhìn Phó Tử Sâm.
Anh có vẻ hiểu biết hơn cô, chọn ra được ba chai rượu đến từ thương hiệu nổi tiếng là Johnnie Walker, Martell, Hennessy.
Mùi vị của rượu này không chỉ thơm, lại còn rất ngon.
Phó Tử Sâm còn nói đây là các thương hiệu ủ rượu ngon nhất thế giới.
Rượu được mang ra sân sau để uống, cô còn tiện vào nhà để lấy thêm đồ ăn.
Ngoài trời hôm nay không quá lạnh, ánh trăng treo trên bầu trời sáng quắc cùng ánh sao.
Cô và anh cùng ngồi nói chuyện, tâm sự với nhau như những người bạn thân thiết.
Phó Tử Sâm ngoài ba chai rượu kia ra còn lấy ra loại rượu Remy Martin VSOP rất đặc biệt.
Nó tỏa ra mùi thơm của mộc, của hoa linden, nho tươi nghiền nát, violet, vanilla… Ngửi mùi thôi cô cũng biết nó hấp dẫn đến chừng nào, cô muốn đưa tay cầm lấy chai rượu rót vào cốc thì bị anh bắt được.
Anh lấy chai Martell đặt vào tay cô.
"Cô vẫn nên uống loại này thì hơn."
Cô nhìn cốc rượu trong tay anh, cứ vơi rồi lại đầy.
Nó rất giống một cái miệng không đáy vậy, không bao giờ vơi.
Loại rượu anh đang uống thật sự là rất mạnh.
Mới được vài ly đầu óc anh đã có chút khó chịu, nhưng vẫn tiếp tục uống.
Thấy bộ dạng đó của anh, tuy không thân thiết mấy nhưng Tống Cẩm Đan cũng không mấy hài lòng nhìn anh tự hủy hoại bản thân mình.
Cô cầm lấy ly rượu từ tay anh, ngăn không cho anh uống tiếp.
"Anh say rồi! Tôi đưa anh vào phòng nghỉ ngơi."
Cốc rượu bị cô cầm đi rồi, Phó Tử Sâm không để ý nhiều lại trực tiếp cầm chai rượu mạnh lên uống.
Cô nhìn anh chỉ biết á khẩu.
"Anh bị điên à? Muốn chết hay gì?"
Anh bất ngờ đổ sầm ra sau ghế, thân thể cao lớn của anh nằm bất động không nhúc nhích.
Tống Cẩm Đan khẽ lay anh: "Phó Tử Sâm? Anh Phó?"
Phó Tử Sâm vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy, cô vẫn tiếp tục gọi anh.
Nếu như ngủ trên ghế đêm này có thể sáng mai sẽ bị nhiễm cảm lạnh.
Cô đang loay hoay tìm cách đỡ anh dậy thì anh đột ngột mở mắt nhìn chằm chằm Tống Cẩm Đan.
Trái tim nhỏ bé vừa rồi của cô cũng bị anh doạ sắp nảy ra ngoài rồi.
Anh vẫn nhìn cô im lặng không nói một lời.
"Này! Anh Phó anh sao vậy?"
"Mẹ!"
Anh ôm chặt lấy Tống Cẩm Đan không để cô nhúc nhích, lại còn luôn miệng gọi mẹ.
Cô giãy dụa muốn thoát ra khỏi vòng tay anh, nhưng anh lại càng giữ chặt cô lại.
Một vài giọt nước ấm nóng rơi trên vai cô, cô cảm nhận được anh đang khóc.
"Mẹ, hôm nay là ngày giỗ của mẹ nhưng đám người đó không một ai nhớ cả?"
"Mẹ nhìn xem, người đàn ông mẹ yêu thương nhất đã đối xử với mẹ thế nào?"
Cô dù sao cũng không biết rõ gia đình bọn họ đã xảy ra những gì, nhưng nhìn bộ dạng này của anh thì cô cũng hiểu Phó Tử Sâm yêu thương của mẹ mình thế nào.
Tống Cẩm Đan chỉ đành hoá thân thành người mẹ hiền, vỗ về cậu con trai lớn trong lòng:
"Ngoan, đừng khóc! Mẹ thương!
Nếu như không phải Phó Tử Sâm say rượu, không thể nhận thức được đâu là sự thật, đâu là mơ thì chắc chắn anh sẽ nổi điên lên với những lời sến sẩm vừa rồi của cô mất.
Anh tựa đầu trên vai cô một lúc lâu, những lời trong lòng với mẹ của anh cũng đem ra tâm sự hết với cô.
Đối với