"Giờ mày mới biết đường về sao? - Tần Hành đi từ tầng hai xuống, ông ta tức giận khi thấy Tần Hữu nằm vật trên ghế sofa, quần áo xộc xệch chi chít vết son môi.
"Sao ba già rồi mà càu nhàu lắm thế? Nói nhiều chết sớm đấy!"
Sở Chi Lăng từ trong bếp mang ra cốc trà giải rượu cũng chết đứng.
Bà ta không ngờ được những lời đó lại thốt ra từ miệng Tần Hữu.
Tần Hành tức đến run tay, phải dùng đến cả hai tay chống vào gậy.
"Tần Hữu, mau uống trà giải rượu."
Bà ta đưa cho Tần Hữu ly trà rồi lại chạy tới chỗ Tần Hành, đỡ ông ta ngồi vào ghế.
Ông ta tức đến thở phì phò.
Mấy ngày nay, sức khoẻ ông ta bắt đầu giảm sút, đi lại cũng khó khăn phải chống bằng gậy.
"Ông à, đừng tức giận.
Nó say nên không biết gì, ông đừng trách nó!"
"Tôi nói có sai đâu! Sớm muộn cũng chết sớm thật!"
Tần Hành cầm gậy lên, ông ta vung gậy về phía Tần Hữu nhưng lại bị Sở Chi Lăng ngăn lại.
"Tần Hữu! Mày lên phòng cho mẹ!"
"Con nói có sai đâu! Trong khi tôi là đứa con ruột ông ta mà suốt ngày ông ta chỉ biết nhắc tới đứa con rơi rớt ngoài kia! Mở miệng là Phó Tử Sâm, đóng miệng cũng là Phó Tử Sâm.
Sao ngày xưa ông không như vậy đi! Thật nực cười!"
"Mẹ xin mày, về phòng đi.
Tần Hành tức đến không thốt lên lời, lồng ngực do kích động dẫn đến khó thở.
"Thuốc! Lấy thuốc!" - Ông ta ôm ngực, theo bản năng nói ra mong muốn.
Khi Sở Chi Lăng chạy vội đến cầm theo thuốc cho Tần Hành thì bị Tần Hữu ngăn lại.
Hắn rất nghiêm túc, còn nói:
"Mẹ, đừng cho ông ta uống làm gì! Để ông ta chết luôn đi, Tần gia này sẽ thuộc về hai mẹ con chúng ta.
Sở Chi Lăng run rẩy khi nghe thấy lời này.
Bà ta hất mạnh tay Tần Hữu ra, cho hắn một cái bạt tai đau điếng.
"Mày… mày… ông ấy là ba ruột, là ba ruột của mày đấy! Sao mày nỡ đối xử với ông ấy như vậy? Tại sao mày lại thành như vậy hả Tần Hữu!"
"Đó còn không phải do các người dạy tôi sao?" - Tần Hữu tức đến bật cười.
Sở Chi Lăng vội đút thuốc cho Tần Hành, sau đó lại căn dặn người giúp việc.
"Giúp tôi đưa thiếu gia về phòng!"
Đến lúc Tần Hữu tỉnh lại, trên mặt hắn vẫn lưu lại cảm giác đau đớn do bị tát.
***
Tại trụ sở chính của tập đoàn Chance được đặt tại Anh quốc.
"Ngài Conal! Chúng tôi sắp chịu hết nổi rồi! Cần phải nghỉ ngơi gấp.
Lucas nằm vật ra bàn làm việc đình công.
Nhưng đổi lại chỉ được ánh nhìn thờ ơ của Phó Tử Sâm.
"Làm cho tốt vào, ngày mai cùng tôi đi công tác.
Lát mang cục bông nhỏ về biệt thự cho tôi."
"Vâng vâng! Tôi biết rồi!" Dù Lucas có bất mãn đến thế nào cũng chẳng làm gì được Phó Tử Sâm.
Mấy ngày nay, khi Phó Tử Sâm trở về Anh thì cậu ta bắt đầu thấy có điềm.
Trời tự dưng đổ cơn mưa lớn vào ngày anh quay về, cơn ác mộng của tất cả nhân viên sắp sửa