Sáng ngày hôm sau.
Một thông tin đã chấn động cả trong nước.
Dù chưa được xác minh nhưng vẫn có nhiều người tin đó là thật.
Nhiều các trang báo lá cải lợi dụng đăng đàn những bài báo sai lệch khiến nhiều người càng tin đó là thật.
"Mới hôm nay, tôi có nghe rất nhiều thông tin về việc người đứng đầu của tập đoàn Tống thị trốn thuế.
Hình như bị bắt tạm giam rồi, đang chờ ngày xét xử! Tập đoàn cũng bị phong toả ngay trong đêm."
"Hôm qua tôi cũng vừa nghe.
Không biết có phải thật không?"
"Tôi có bạn làm trong đó mà!
Trên khắp các đường phố lớn nhỏ không ít người bắt đầu bàn tán rôm rả về Tống thị.
Thật thật giả giả bắt đầu lẫn lộn, chẳng ai còn đủ tỉnh táo để có thể nghĩ cả.
Lưu Trang ở nhà đọc những bài báo trên mạng khiến cô ta rất sảng khoái.
Số tiền cô ta tuồn ra bên ngoài đã lên đến cả trăm triệu usd.
Ngồi trên vị trí giám đốc tài chính của Tống thị, cô ta đương nhiên là nắm rất rõ về tài chính tập đoàn.
Cô ta đã lợi dụng lỗ hổng đó mà không ít lần đoạt chiếm dụng số tiền công thành của riêng.
Nhưng lần này cô ta đã làm một cú ngoạn mục, đổ hết mọi tội lỗi lên phía Tống thị, chiếm đoạt một số tiền lớn dễ dàng mà không bị phát hiện.
Bây giờ Lưu Trang đang sống rất thoải mái, được sự tín nhiệm của Tần Hữu nên cô ta chẳng sợ bất kỳ ai.
Mỗi lần, cứ theo định kỳ, cô ta sẽ gửi một số tiền nhỏ sang bên nước ngoài, vào tài khoản em trai cô ta.
Nhưng lần này phải nhanh hơn nữa, nếu để người khác tra ra được cô ta có nhiều tiền sẽ thật rắc rối.
Nhưng cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra.
"Cốc cốc!"
"Ra đây! Chờ chút!"
Lưu Trang hào hứng ra mở cửa vì tưởng người đến chính là mấy người bạn cô ta hẹn.
Nhưng khi vừa mở cửa ra, nụ cười cô ta đã ngay lập tức đông cứng lại.
Cô ta chẳng nghĩ được gì nhiều, ngay lập tức muốn đóng cửa lại nhưng không thành.
Bên ngoài đều là cảnh sát mặc cảnh phục.
"Mời cô hợp tác, không chống đối người thi hành công vụ."
Tay Lưu Trang bị còng lại, khắp ngõ ngách trong nhà đều được kiểm tra.
Cô ta được dẫn về đồn để lấy lời khai.
Trong phòng thẩm vấn.
Lưu Trang nhất quyết không nhận tội.
"Cô Lưu, số tiền cô đã biển thủ công quỹ đã được cất giữ ở đâu?"
"Tôi đã nói rồi.
Tôi không có làm!" - Lưu Trang vẫn một mực chối cãi.
"Mời cô hợp tác cùng chúng tôi để lấy lời khai.
Chúng tôi đã có đủ bằng chứng cho hành vi của cô, cũng đủ điều kiện để bắt giam cô chờ ngày xét xử.
Nếu cô khai ra, pháp luật sẽ cho cô chính sách khoan hồng!"
Lưu Trang vẫn một mực ngoan cố.
Viên cảnh sát thấy ép cung cô ta cũng chẳng ích gì nên để lại cô ta một mình trong căn phòng trống, đứng ở bên ngoài thông qua bức tường kính có thể quan sát rõ bên trong.
Tống Cẩm Đan đứng