Chẳng biết Mộ Tần đi mua nước ở đâu mà mất tận nửa tiếng sau mới quay lại.
Trên tay anh cầm một li ca cao nóng và hai cà phê đen, dĩ nhiên cô cũng không được uống cà phê nên anh đành mua ca cao cho cô mà thôi.
Dương Hi Văn nhận lấy li nước, cô áp tay mình vào thành ly, hơi nóng làm cho tay Dương Hi Văn ấm lên.
Uống một ngụm cảm thấy đã tốt hơn rất nhiều rồi.
“ Anh đi đâu mà lâu vậy?” Hi Văn tò mò hỏi.
“ À ừ thì...anh." Mộ Tần ngập ngừng không biết đáp sao, thật ra anh lén đi mua đồ, muốn làm một món quà gì đó tạo sự bất ngờ cho cô vào giáng sinh này.
Hứa Thành thấy Mộ Tần đang giấu giấu diếm diếm gì đó thì nhăn mặt.
Anh ta đang muốn làm cái gì đó bí ẩn sao? Sao phải thập thập thò thò như vậy chứ?
Dương Hi Văn như con thỏ trắng không nghi ngờ một chút nào.
Uống xong thì cả hai cùng nhau về nhà, loay hoay mới đó đã trễ như vậy rồi.
Hi Văn đánh răng xong thì lên giường, như thường lệ mỗi đêm hai con người nào đó cứ lén la lén lút đi vào phòng cô.
Ngồi bên cạnh giường, Mộ Tần cứ cười như một thằng ngốc.
Xong, anh đứng dậy rời đi thì đến Hứa Thành bước vào.
Mộ Tần về phòng của mình, anh kéo hộc tủ ra, bên trong có vài cuộn len.
Lúc nãy anh đã lén đi mua len để về đan khăn choàng cổ cho Hi Văn, sắp giáng sinh rồi anh muốn làm gì cho cô thật có ý nghĩ.
Hi Văn không phải người thích những món đồ đắt tiền, anh cũng không biết nên tặng gì cho cô nên mới quyết định tự tay làm gì đó, coi như là một món vật sẽ ở bên cạnh cô mãi mãi.
Mộ Tần bắt tay vào làm, chỉ hai tuần nữa là đến giáng sinh rồi.
Anh phải nhanh chóng làm cho xong còn chuẩn bị lễ giáng sinh đón cùng Hi Văn nữa.
Bên này Hứa Thành cũng bắt đầu nghĩ nên làm gì đó tặng cho cô, biểu hiện của Mộ Tần lúc nãy anh cũng đoán ra anh ta đang âm thầm làm gì đó rồi.
Hứa Thành cũng quyết không thua, anh ngồi nghĩ mãi thì...
Thời gian trôi qua, mới đó giáng sinh đã đến.
Ngoài đường bắt đầu đông đúc hơn mọi ngày, người người cùng nhau ra đường, có người thì ở nhà bên cạnh gia đình của mình.
Tô Dược hôm nay tổ chức tiệc tại nhà của mình, anh đặc biệt mời Dương Hi Văn và hai người đàn ông nào đó đến.
Trong bữa tiệc mọi người rất vui vẻ cùng nhau ăn uống và trò chuyện, Mộ Tần ngồi cạnh cô, luôn để mắt đến Hi Văn muốn ăn gì liền gấp bỏ vào chén cô.
Hứa Thành cũng thế, anh ngồi bên trái cô, cứ rót nước cam cho cô mỗi khi sắp hết.
Tô Dược và Lưu Ly nhìn thấy chỉ biết lắc đầu, hai người này cứ định kéo dài như thế này mãi sao? Ăn tối xong, Hi Văn và Lưu Ly ra ngoài ban công cùng nhau tâm sự.
Ba người kia ngồi trong phòng, Tô Dược nhìn Hứa Thành và Mộ Tần rồi hỏi:” Hai người cứ tính như vậy sao?".
“ Chứ làm sao nữa?" Mộ Tần đáp.
" Cứ sống như thế này?” Tô Dược hỏi tiếp.
“Đúng vậy” Hứa Thành đáp.
“ Trừ khi cô ấy chán chúng tôi thì tôi và anh ta mới rời đi” Hứa Thành nói tiếp.
Tô Dược đưa tay lên trán, từ khi nào hai con người này có suy nghĩ lạ lùng đến vậy? Đây có phải Hứa Thành và Mộ Tần mà anh quen biết không?
Ở bên ngoài, Lưu Ly nhìn Hi Văn hỏi.” Em định làm gì tiếp theo?".
Hi Văn đặt tay lên bụng mình, cô mỉm cười nói:" Em sẽ sinh đứa nhỏ này ra ".
“ Hi Văn...!Tình trạng của em lúc này em phải biết rõ ra sao..."
“ Em biết, nhưng mà đây là con em, con em vô tội, em không muốn vì ích kỉ mà bỏ con đi"
“ Mà..." Dương Hi Văn nói xong thì quay đầu lại, cô nhìn hai người đàn ông ngồi đó rồi nói thêm.
“ Nếu như em không qua khỏi, con của em sẽ không cô đơn đâu, vì em tin họ sẽ chăm sóc tốt cho đứa bé này" Hi Văn tràn ngập niềm tin nói.
Lưu Ly đặt tay lên vai cô, dường như đây