“ Tôi cũng không ngủ được, tôi muốn ra đây ngồi cho thoải mái một chút " Tần Chí Khương nói.
“ Vậy sao.” Dương Hi Văn đáp.
Cả hai chìm vào im lặng, mắt đều hướng về mặt nước yên ả đằng đó, đúng là ngắm nhìn cảnh này đêm khuya thật khiến lòng người ta bình yên theo.
Dương Hi Văn ngẩng đầu nhìn trời, đêm nay thật nhiều sao, cô đưa tay lên rồi bảo" Anh biết không, tôi luôn khao khát có được tự do".
“ Trước khi gặp Mộ Tần tôi có một cuộc sống chỉ có ràng buộc, chèn ép, tôi không thể làm gì theo ý mình được "
“ Và rồi tôi gặp anh ấy, anh ấy cho tôi cảm giác an toàn, yêu chiều tôi, mặc dù trước kia tôi và anh ấy đã trải qua nhiều sóng gió".
“ Nhưng cũng vì có đứa con này xuất hiện, tình yêu của chúng tôi được kéo vãn, giờ đây cuộc sống này đã làm tôi rất mãn nguyện".
Tần Chí Khương nhìn cô, anh muốn thốt lên rằng mình biết tất cả chứ.
Tuy là anh em cùng cha khác mẹ nhưng lí lịch về cô và những thứ trước kia ra sao anh đều tìm và hiểu rõ, đêm đêm anh đều đọc lai lịch của cô không bỏ xót một chữ nào.
Nhưng giờ đây thì sao, em gái của anh ngồi trước mặt mình nhưng chẳng thể nói nổi một lời rằng mình là anh trai con bé, là gia đình mà con bé muốn tìm bấy lâu nay.
“ Tôi có một đứa em gái, nhưng em ấy đã bị thất lạc “ Tần Chí Khương hít thật sâu rồi nói.
Dương Hi Văn khựng lại, cô nhìn anh:” Xin lỗi, tôi là cô nhi, tôi không hiểu cảm giác gia đình là gì...nhưng mà có phải anh rất thương em gái mình không?".
“Phải, mặc dù chúng tôi cùng cha khác mẹ” Tần Chí Khương nói.
"Vậy...anh tìm thấy cô ấy chưa?" Dương Hi Văn hỏi tiếp.
“Sắp rồi, tôi vẫn luôn ngày ngày hi vọng mình có thể tìm được em gái, nói với em ấy rằng người anh trai này rất nhớ con bé, gia đình cũng mong chờ em ấy trở về đoàn tụ."
Dương Hi Văn đặt tay lên tay Tần Chí Khương, cô bảo:" Tôi cũng hi vọng anh sẽ tìm thấy em gái của mình".
“ Gia đình ..là nơi tốt nhất để trở về mà".
Tần Chí Khương nghe câu nói của cô xong nước mắt liền muốn rơi ra, anh cố nén cảm xúc để giữ bình tĩnh, đưa tay còn lại xoa đầu cô.
“ Cảm ơn cô, cô thật tốt bụng".
“ Tôi có cảm giác giống anh, đều mong có thể tìm thấy người thân mình càng sớm càng tốt.
Chỉ sợ rằng cả đời này lại không thể gặp lại ai được " Dương Hi Văn nắm lấy tay anh rồi đáp.
“Nhất định cả hai chúng ta sẽ được đoàn tụ với người thân mà"
Tần Chí Khương được ôm lấy em gái mình trong vòng tay thấy thật mãn nguyện, bây giờ anh phải giải quyết vấn đề trước mắt đó chính là ba và mẹ anh.
Mọi chuyện kết thúc anh nhất định sẽ đến tìm cô, nói rõ mọi chuyện cho cô biết.
" Cũng trễ rồi, chúng ta về thôi"
“ Cảm ơn cô đã ở cạnh tôi hôm nay “ Tần Chí Khương bảo.
“ Không sao, nếu có thể tiếp sức cho anh tôi rất sẵn lòng".
Bệnh viện.
Sáng sớm, Tần Chí Khương đến bệnh viện tìm mẹ mình.
Bà vẫn chưa tỉnh dậy, anh kéo ghế ngồi xuống, cứ ngồi đấy rồi nhìn bà mà thôi.
Mặt trời bắt đầu lên, ánh sáng len lỏi qua khe cửa sổ.
Tần Chí Khương vẫn ngồi bất động ở đó, anh đang đợi mẹ mình tỉnh dậy, sau đó cả hai sẽ nói chuyện rõ ràng với nhau.
Ngồi đến tận tám giờ, cuối cùng bà cũng động đậy, từ từ mở mắt ra nhìn mọi thứ.
Nhìn thấy Tần Chí Khương ngồi đó, bà nhìn con trai mình.
“Ta còn tưởng con sẽ không quan tâm đến sống chết của bà già này chứ " Bà nói.
“ Mẹ à.” Tần Chí Khương nói.
“ Ha, mẹ không còn sức đâu cãi nhau với con, ít nhất nên đợi mẹ khỏe lại một chút đi “ Bà Tần nói.
"Ba đang ở nhà, lát nữa con sẽ đưa ba đến " Tần Chí Khương đứng dậy nói.
Tiện tay anh đưa lên bấm nút