Mộ Tần về nhà, thấy cô vẫn vui vẻ đứng trong bếp rửa trái cây thì thở nhẹ ra.
Xem ra Tần Chí Khiêm nghĩ còn thông, mặc dù ông ta là bố vợ của anh đi chăng nữa anh cũng không cho phép Tần Chí Khiêm làm tổn hại đến Dương Hi Văn và con anh.
" Có chuyện gì vậy? Sao khi không anh về sớm thế?” Hi Văn đi ra hỏi.
"Không có gì hết, chỉ là anh thấy nhớ em thôi" Mộ Tần đưa tay vuốt tóc cô, anh thầm mừng trong lòng, Tần Chí Khiêm.
Ông cũng làm ba rồi, ông nên hiểu cảm giác của tôi lúc này đi chứ? Đừng lúc ẩn lúc hiện bên người con gái này.
Cứ nghĩ gia đình cô chỉ là một gia đình bình thường, không ngờ lại vây vào một gia tộc sóng gió như này.
Tần Chí Khương thì có thể nhận người em gái cùng cha khác mẹ này, nhiều lần anh cũng thấy người đàn ông đó quan tâm đến cô, nhưng Tần phu nhân lại khác.
Hôn nhân của bà ta và chồng mình người đời ai cũng nhìn ngó đến và biết rõ ra sao, chung sống bao nhiêu năm nhưng họ vốn không có tình yêu, một chút cũng không có.
Tần Chí Khiêm còn nổi tiếng lấy cớ đi công tác tránh mặt vợ mình.
Số lần ông ta trong nước có thể đếm trên đầu ngón tay, cũng chính vì thế sự nghiệp ông ta vươn lên hàng đầu cũng vì lí do đấy.
Còn Tần Chí Khương lớn lên tính khí chẳng khác gì ba mình.
Mang danh là con trai duy nhất của nhà họ Tần nhưng lại không để ý đến tài sản hay sự nghiệp của gia đình, cứ ung dung tự tại ngoài kia, trước mặt giới báo chí cả ba người họ diễn không hề giả trân một chút nào.
Nhưng ở phía sau người đời đều biết rõ, giữa ba người họ chẳng có liên kết gì, cũng không hề giống một gia đình có tình yêu, có hạnh phúc và ấm áp cả.
" Hai hôm nay bác Khiêm thật lạ, ông ấy cứ như người mất hồn vậy” Dương Hi Văn lo lắng nói.
Lúc nãy cô ra ngoài, vô tình đụng mặt Tần Chí Khiêm ở chỗ thang máy, thấy mặt ông ấy tiều tụy đến lạ, cứ như người mất hồn.
Bình thường thấy cô điều niềm nở chào nhau, nhưng hôm nay cô gọi mãi ông mới nghe thấy, cứ như thả mình trên mây suy nghĩ về cuộc đời vậy.
“ Chắc gia đình bác ấy có chuyện gì đấy".
“ Dù sao cũng là chuyện cá nhân của họ, chúng ta không nên tìm hiểu sâu hơn” Mộ Tần bảo.
Làm ơn...Tần Chí Khiêm đừng kéo thêm rắc rối đến cho anh! Tần phu nhân chỉ sợ bà ta động tay động chân vào Dương Hi Văn mà thôi.
“ Anh nói cũng đúng, dù gì cũng là hàng xóm, em cũng không thể xen vào giúp gì được cho bác ấy“ Dương Hi Văn nói.
“Được rồi, anh đói rồi" .
“ Có gì cho anh ăn không?".
Mộ Tần nhanh chóng chuyển chủ đề nói chuyện, anh không muốn cô chú ý đến cả nhà họ Tần nữa.
Chỉ cần sau khi sinh đứa trẻ này an toàn ra đời, cô không có chuyện gì lúc đó anh mới có thể giúp Tần Chí Khiêm được.
Còn trước mắt là điều không thể.
Ba vợ, con xin lỗi, thằng con rể này cũng đang bất lực rồi! Chỉ là vì cháu ngoại và con gái của ba mà thôi.
Tần Chí Khiêm đến bệnh viện, ông ngồi ở sofa nhìn vợ mình.
Tần phu nhân đã thấy khỏe hơn, bà ngồi ở giường dựa vào rồi nhàn nhạ đọc sách.
Đúng là phụ nữ, khó hiểu lẫn khó chiều.
Bà vừa xém chút được thần chết đưa đi, bây giờ cứu được rồi thì ngồi đó ung dung như có chuyện gì xảy ra.
“ Cho dù ông và Chí Khương có nói gì tôi cũng không thay đổi quyết định, đừng đến đây làm phiền tôi nữa “ Bà Tần chủ động lên tiếng nói.
Tần Chí Khiêm nhìn bà, ông im lặng.
Bình thường ông sẽ đứng lên phản bác lại hoặc là cãi nhau với bà một trận, nhưng hôm nay kì lạ đến mức không nói lời nào luôn.
Bà Tần thấy ông im lặng đến đáng sợ, bà đưa mắt nhìn ông.
“ Ông về đi, bảo Chí Khương đừng tổn công mà đến đây nữa, dù sao tôi cũng không suy nghĩ lại đâu".
“ Tôi không cần sự quan tâm giả tạo của hai người