Lý Chiển vẫn chưa muốn trở về khách sạn.
Cô không hiểu sao, từ ngày gặp Nghị Hằng đến nay, mỗi một kế hoạch đưa ra đều bất ngờ thay đổi đến phút cuối.
Là do chính mình, sao đổ lỗi cho người khác? Dạo này, Lý Chiển cảm thấy cô hơi đa sầu đa cảm.
Nói như Păn xê, cứ buồn một chút là có thể “thở cũng ra thơ”! Không phải chỉ có những thiếu nữ vị thành niên, đang trong giai đoạn hình thành nhân cách từ những cảm xúc với cuộc sống, mới có biểu hiện như thế sao? Cô đã sinh nhật thứ 18 của mình lần thứ 10 rồi ấy chứ.
Không lẽ là hồi xuân? Á, cô không già đến mức đó đâu!
Lý Chiển đi lang thang một vòng quanh bờ biển, túi giấy trên tay cũng bị sóng biển đánh cho ướt nhẹp.
Muốn đi thêm một tí nữa cũng không thể, chân của cô cũng đang muốn đình công rồi.
Lý Chiển đành bực bội trở lại khách sạn.
Lúc trở về, trời cũng đã rất khuya, nơi tiếp tân cũng chỉ có lác đác vài người khách về muộn như cô.
Lý Chiển gọi một chai nước suối rồi mang lên phòng mình.
Dáng vẻ của cô lúc này không thể ngẩng cao đầu, kiêu ngạo được nữa rồi.
Cô thấy mình giống một con gà bị mắc mưa, thật lôi thôi lếch thếch.
Nhìn bộ dạng của mình, cô cũng thấy chán chết được.
Tâm tình cũng không rõ đi nơi nào.
Đang đi mà cảm giác như là không biết mình đang đi, tâm hồn cứ lơ lửng chốn phiêu linh.
Bất chợt, cô đứng lại giữa chừng, ngơ ngác nhìn chằm chằm đôi giày tây trước mắt.
Ngẩng đầu lên, cô nhìn người đang đứng chờ.
Nghị Hằng.
Nghị Hằng tham dự triển lãm tranh ở thành phố biển mấy ngày, anh không ngờ sẽ gặp được Lý Chiển.
Lúc nhìn thấy cô, là lúc cô đang vui vẻ chọn quà lưu niệm bằng thủ công.
Cô không còn vẻ bi thương, sầu não nữa, lòng anh thật nhẹ nhõm, niềm vui len lỏi, nỗi nhớ có chút được xoa dịu đi.
Anh định bước lại, nhưng cô vẫn tỏ vẻ không thấy anh.
Cô nhanh chóng rời khỏi quán ăn, trên bàn vẫn còn một nửa đĩa mực nướng muối ớt.
Là khẩu vị của cô không ổn sao? Anh biết cô rất thích ăn, đặc biệt là hải sản, nhưng…? Có lẽ buổi tối, ăn nhiều cũng không tốt.
Sau khi ăn xong, anh định nhanh chóng trở về khách sạn, thư kí Lam một mực đòi anh dẫn cô ấy ra chợ đêm.
Cô ấy muốn nhờ anh chọn giúp một chiếc cà vạt để cô ấy tặng cho bạn trai.
Lang thang khu phố đêm mà trong lòng anh chỉ có một mong ngóng.
Không biết Mật Mật của anh đang ở khách sạn nào? Đã trở về chưa hay còn đi lung tung? Cô chưa ăn gì, sẽ đói hay sao? … Anh vội vàng chọn đại một chiếc cà vạt, đưa cho thư kí Lam, hỏi xem bạn trai cô ấy thích kiểu gì.
Lúc cô ấy ướm ướm thử xem có hợp hay không, vì bộ dáng của bạn trai cũng tương tự với anh, anh lại thấy, Mật Mật đang chọn khăn choàng.
Ngay sau đó, cô lại làm anh thất vọng, hụt hẫng, đau lòng.
Cô không chọn khăn choàng nữa, lấy đồ của mình xong, quay ra chào mỗi thư kí Lam, còn anh thì… bị cô lơ.
Chưa đến một giờ đồng hồ, anh đã bị người mình để ý hờ hững đến hai lần.
Anh cảm thấy, số anh thật khổ.
Thư kí Lam nhìn vẻ mặt của sếp tổng, đã hiểu ra:
- Sếp, buổi tối ăn cháo hải sản sẽ dễ tiêu đấy.
Bên kia có bán kìa.
Thư kí Lam vừa nói vừa cười tủm tỉm, cô nhìn anh rồi nhìn theo Lý Chiển:
- Em chọn được rồi, sếp, anh có thể đi.
Thư kí Lam nhìn theo bóng dáng vội vàng của người đàn ông mặc áo hoa xanh biếc kia, cô bỗng thấy buồn cười.
Tâm trạng khi yêu của sếp, hôm nay quả thật, đã lộ ra hết trên mặt.
Từ lúc ăn ở phố ẩm thực, anh không hề chú tâm, mắt cứ tìm kiếm bóng dáng xinh đẹp kia.
Chẳng qua, cô muốn nhờ anh chọn đồ dùm, nếu không, cô cũng không đành lòng chia rẽ hai người.
Nhìn vẻ mặt thật xấu của sếp lúc Lý Chiển làm ngơ, giống y như trẻ nhỏ bị bỏ rơi, cô cảm thấy quá sức vui vẻ.
Hi vọng anh sẽ hiểu được, cảm giác được, tâm trạng nặng nề của người khác khi bị ngược đãi.
Nhưng thư kí Lam lầm rồi, Nghị Hằng không hề có cảm giác nặng nề gì đó như cô nghĩ.
Anh chỉ thấy có ngọt ngào thôi.
Bởi vì, đó là Mật Mật của anh mà.
Chỉ cần ở bên Mật Mật, dẫu có bị làm lơ anh cũng thấy hài lòng.
Trước khi đuổi theo Lý Chiển, anh đã gọi nhân viên bán hàng gom hết khăn choàng treo trên giá.
Cô chưa mua được nên anh sẽ mua cho cô.
Như vậy anh cũng thấy vui vẻ.
Hỏi thăm khắp Đông Tây, Nam Bắc, kể cả đánh thức thằng chiến hữu đua xe của mình dậy, để tìm kiếm khách sạn Lý Chiển đang ở, cuối cùng cũng tra ra được.
Đó là khách sạn nằm trong tour du lịch của Sài Gòn tourist hợp tác với bạn của anh.
Anh nhanh chóng mua hai phần cháo hải sản, một con mực nướng muối ớt và hai con tôm hùm loại khá to đã hấp chín, mang đến trước phòng khách sạn của cô.
Gọi mãi cũng không thấy ai, có lẽ cô chưa trở lại.
Không biết, khuya thế này, cô ấy còn đi đâu nhỉ? Có an toàn không? Ừm, chỗ này, có vẻ anh hơi lo lắng quá rồi.
À, dù sao cô cũng là con gái, cho dù, khả năng đánh trả nhanh như chớp của cô có tốt đi chăng nữa, thì cũng không nên đi khuya như thế.
Đang nhấp nha nhấp nhổm thì phía cầu thang có tiếng bước chân đi lại.
Người con gái mặc sơ mi màu xanh lam, váy màu xám nhạt dài gần đến mắt cá, phía chân váy có chút ẩm ướt.
Cô cúi xuống khi đi nên không nhìn thấy anh.
Vai mang một cái xắc nhỏ, một tay cầm túi giấy mua vải ở cửa hàng thổ cẩm, đã bị ướt, tay kia xách đôi dép xỏ ngón, đi chân trần.
Anh liếc nhìn đôi bàn chân trước mắt.
Đôi bàn chân nho nhỏ, móng chân sơn màu xanh, mát rượi như nước biển mùa hè.
Ngón chân ngo ngoe chụm lại, anh thấy lòng mình có chút ngứa ngáy.
Người con gái, với vẻ mặt kiêu ngạo, dáng đi ngẩng đầu, thẳng lưng, đang đứng trước mặt anh đây sao? Không giống lắm.
Là cô, là Mật Mật của anh.
Ừm, cô bây giờ có chút… đáng yêu.
Anh nhìn Lý Chiển, cô đang ngơ ngác mất hồn khi nhìn thấy anh.
Anh mỉm cười, tay giơ giơ cái túi lên:
- Tôi mua cháo hải sản, em có muốn ăn một ít không?
- Ừm…
Lý Chiển, phải một lúc lâu mới hồi hồn.
Cô không thể tưởng tượng được, đúng lúc này, anh lại bắt gặp cô trong cái bộ dáng thảm thương như vừa thất tình.
- ?
Nghị Hằng nhìn vẻ mặt thẫn thờ đến quên cả trời đất của Lý Chiển, anh vui vẻ muốn cười thật to, nhưng anh không dám.
Nếu anh cười, có lẽ cô sẽ cho anh một đạp, hoặc là, cô sẽ chạy mất.
Trước khi chạy mất cô sẽ không quên tát anh một phát! Có thể lắm! Đã thật lâu anh không thấy cô, nếu để cô chạy nữa, thì anh sẽ phải chết chìm trong cái đám rối bù xù mang tên nỗi nhớ của anh.
- À, để… để tôi mở cửa.
Lý Chiển ấp a ấp úng, cố gắng sắp xếp lại từ ngữ cho trọn câu, nhưng cô lại quên mất, ban đầu cô đâu có ý định gặp anh, lại càng không có ý định ăn cháo hải sản của anh! Cô liếc nhẹ bộ dạng từ trên xuống dưới của mình, rồi nhìn anh.
Chắc là cô nghĩ quá nhiều, anh sẽ không để ý đâu nhỉ? Cô cầm chìa khóa mở cửa rồi đặt tấm thẻ phòng lên, đèn mở sáng trưng.
Cô nép người sang cho anh đi vào.
Cô nhìn nhìn anh rồi lại nhìn lại mình một lần nữa, cô thấy chút xấu hổ:
- A, anh ngồi đi, tôi … tôi phải đi thay đồ mới được.
Nói xong, cô đã mở tủ lấy quần áo, vọt lẹ vào nhà tắm.
Nghị Hằng nhìn căn phòng gọn gàng của cô, mỉm cười.
Anh cúi người, nhặt một chiếc áo khoác của cô bị rơi trên ghế, định treo lên giúp cô.
Bất giác, anh đưa lên mũi của mình.
Hít một hơi thật sâu, cảm giác thật dễ chịu lan tỏa trong người anh.
Là mùi vị của cô ấy.
Của Mật Mật.
Thật là… ngọt như mật.
Anh nhẹ nhàng hôn một cái