Em Là Thế Giới Của Anh

Vợ chưa cưới của tôi tên là Bạch Diệp Chi


trước sau

Chuyện gì thế này?

Tất cả mọi người nhà họ Bạch đều quay ra nhìn nhau.

Họ kinh ngạc tới nỗi trợn tròn mắt.

Thế này là thế nào chứ, vừa mới nãy còn cười vui vẻ thế mà chỉ ngay giây sau cậu chủ lớn cao quý của nhà họ Tiết đã cho Bạch Kim Liên ăn một cái tát, gần như là khiến Bạch Kim Liên đang nhào vào lòng anh ta bay ra ngoài, ngã bịch xuống đất.

"Em rể, cậu... làm gì..."

Bạch Liên Sơn sững sờ, rồi nhanh chóng đến bên cạnh Bạch Kim Liên đỡ cô ta dậy.

"Kim Liên, em không sao chứ? Em rể, cậu điên rồi hả?"

Bốp!

Bạch Liên Sơn vừa mới ngoác mồm ra mắng thì một người đàn ông trung niên cường tráng bên cạnh đã giáng cho anh ta một cái tát bay ra ngoài, trông còn thảm hơn cả Bạch Kim Liên.

"Anh... Long Đào, anh...."

Giờ Bạch Kim Liên mới hoàn hồn lại sau cái tát. Cô nhìn người đàn ông nho nhã hoàn hảo trước mắt, nhất thời không biết phải nói gì, nhưng nước mắt cứ rơi không ngừng được.

"Cô là ai tôi không biết, nhưng tôi biết vợ chưa cưới của Tiết Long Đào tôi chắc chắn không phải là cô!"

Tiết Long Đào nhìn cô gái xinh đẹp đang dùng tay che nửa khuôn mặt, anh ta vô cùng khinh thường.

Trước đó anh ta cho rằng Bạch Diệp Chi và bà lão Bạch muốn thử thách mình, nhưng vừa nãy anh ta đã nhận ra rồi, hình như cô Bạch Kim Liên này cũng là hậu bối của nhà họ Bạch, hơn nữa luôn bất hòa với Bạch Diệp Chi.

Nghĩ vậy, Tiết Long Đào không hề nương tay chút nào.

Mà loại phụ nữ cho rằng mình có chút nhan sắc là muốn nhào vào lòng anh ta, anh ta thấy rất nhiều rồi. Nếu không phải là đang ở đây, trước mặt Bạch Diệp Chi thì có lẽ Tiết Long Đào sẽ chơi đùa Bạch Kim Liên một chút, nhưng giờ thì không thể.

Hả?

Cái gì??!

Mọi người nhà họ Bạch đều vô cùng kinh hãi, ai nấy đều nhìn người thanh niên trẻ tuổi nho nhã cao quý đang đứng kia.

"Tôi nói này, em rể à, cậu đang nói linh tinh gì đó, có phải do cậu dậy sớm quá nên còn chưa tỉnh táo đó chứ..."

Bịch!

Bốp bốp!

Quá nhanh, Bạch Liên Sơn vừa thốt ra câu đó thì một ông chú mặc đồ đen đã đá ngay vào bụng anh ta, anh ta còn chưa kịp kêu lên thảm thiết thì lại bị xách cổ nhấc lên, sau đó ăn ngay hai cái tát vào mặt.

Bạch Liên Sơn cảm thấy khó chịu muốn chết, anh ta cảm giác mình đã bị đánh cho nội thương rồi.

"Ơ...."

"Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Ý cậu chủ lớn nhà họ Tiết là gì vậy..."

Giờ đây, người kinh ngạc nhất chính là Bạch Kim Liên đang đứng ôm mặt.

Phải biết là cậu chủ lớn nhà họ Tiết đứng trước mặt này chính là tất cả hy vọng của cô ta. Trước đây cô ta đã phải chịu biết bao nhiêu xấu hổ và nhục nhã như vậy, cô ta chỉ mong hôm nay mình có thể lật ngược thế cờ, hoàn toàn đứng trên tất cả mọi người, đứng lên trên đầu Bạch Diệp Chi, sau đó giẫm nát đè bẹp chị ta.

Những người từng coi thường cô ta, tổn thương cô ta, cô ta đều muốn giẫm hết dưới chân, chà đạp thật tàn nhẫn.

Nhưng bây giờ...

Dường như tất cả mọi chuyện diễn ra không như cô ta tưởng tượng.

"Long Đào, anh nói gì vậy, anh..."

Mặt Bạch Kim Liên đầy nước mắt, cô ta đi từng bước tới trước mặt Tiết Long Đào.

Đây là hy vọng cuối cùng của cô ta, cô ta không thể từ bỏ dễ dàng như thế được.

Lần này cô ta đã đánh cược cả vận mệnh của mình.

Cô ta biết chắc chắc là mình đã nghe nhầm...

Nhưng Bạch Kim Liên còn chưa tới gần Tiết Long Đào thì đã bị hai người chặn lại.

"Các người tránh ra, tránh ra!"

Đáng tiếc cho dù Bạch Kim Liên giãy giụa thế nào thì cũng không thể tới gần Tiết Long Đào nửa bước.

"Chưa từng thấy ai trơ trẽn như cô, cậu chủ lớn nhà chúng tôi đã nói cô không phải vợ chưa cưới của cậu chủ rồi, đúng là tự mình đa tình!"

Một vệ sĩ mặc đồ đen lạnh lùng hừ một tiếng rồi kéo mạnh, quăng Bạch Kim Liên ngã sóng soài trên đất.

A...

Phòng họp vô cùng im lặng, chỉ có tiếng thở gấp và tiếng sụt sịt.

Vương Tú Vân từ từ đi tới ghế chủ tọa. Bà ta không nói câu nào, đột nhiên bà ta thấy hơi hối hận, hối hận đã nhắc lại hôn ước với nhà họ Tiết.

Bạch Dũng Quang đang ngồi bên cạnh cũng nhìn mẹ mình, dường như ông đã nhận ra điều gì đó.

"Không..."

"Long Đào, chắc chắn anh đang đùa với em đúng không. Anh đã đưa sính lễ cho em rồi, chẳng lẽ anh hối hận rồi sao? Chẳng lẽ nhà họ Tiết các anh bắt nạt em như thế này sao?"

Bạch Kim Liên vội vàng đứng dậy, cô ta mặc kệ cái đau mà lại vồ vào người Tiết Long Đào, vừa vồ vừa điên cuồng hét lên.

"Cái gì? Tôi tặng sính lễ cho cô? Ha ha, cô tự hiểu nhầm đấy à?"

Tiết Long Đào đứng đó, anh ta nhìn Bạch Diệp Chi đang không thể tin
được đằng kia: "Có lẽ cô có điều không biết về hôn ước giữa nhà họ Tiết chúng tôi và nhà họ Bạch, hơn nữa mười mấy năm trước tôi đã từng gặp vợ chưa cưới của tôi rồi, đâu phải cô chứ? Cô à, hình như đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đúng không?"

"Không chỉ vậy, vợ chưa cưới của Tiết Long Đào tôi phải trợ giúp tôi điều hành sản nghiệp của cả nhà họ Tiết, vậy nhất định phải đẹp khuynh thành khuynh quốc, phải là tinh anh trên thương trường. Còn cô thì sao, có giống chút nào không? Cô chẳng qua chỉ là một thứ dong chi tục phấn tầm thường thôi!"

Nói rồi Tiết Long Đào từ từ bước lên trước một bước, anh ta chỉ nhìn mỗi mình Bạch Diệp Chi.

"Không, Long Đào, anh không hề hiểu ý em. Trước đây sính lễ anh tặng em đều nhận hết rồi. Anh xem, cái vòng tay này, đôi khuyên tai này đều là những thứ được lựa chọn tỉ mỉ trong những sính lễ anh tặng em... Anh không thể như vậy, anh..."

Nghe vậy, mặt Tiết Long Đào sầm xuống, sau đó quay người nhìn cái vòng ngọc tinh xảo lộ ra trên tay Bạch Kim Liên, anh ta vô cùng tức giận.

"Đây là sính lễ tôi tặng cho Diệp Chi, ai cho cô động vào, lập tức tháo xuống cho tôi!"

Xem ra Tiết Long Đào thực sự tức giận rồi.

"Không, không thể nào, không thể nào... Những thứ này đều là anh tặng cho em... Long Đào, anh..."

A!

"Tai của tôi!"

"Hức hức hức..."

Bạch Kim Liên vô cùng thê thảm, bị hai người đàn ông cao lớn tóm lấy rồi tháo ngay chiếc vòng ngọc xuống, sau đó đôi khuyên tai tinh xảo kia cũng bị giựt xuống, tai cô ta không ngừng chảy máu.

Aaaa....

Những người nhà họ Bạch đều im thin thít. Mới nãy Tiết Long Đào còn vô cùng tao nhã lịch sự, nhưng đã vô cùng hung ác đáng sợ.

"Tiết Long Đào, anh... anh..."

"Vả miệng!"

Bốp!

Tiết Long Đào không muốn nói gì với Bạch Kim Liên nữa. Anh ta bước lên một bước rồi nhìn Bạch Diệp Chi, khuôn mặt anh ta giờ đây đã nở nụ cười dịu dàng: "Tôi chỉ có duy nhất một người vợ chưa cưới, đó chính là Bạch Diệp Chi của nhà họ Bạch ở Tân Thành. Diệp Chi, anh tới đón em đây!"

Anh ta vừa dứt lời, tất cả mọi người nhà họ Bạch đều như bị sét đánh.

Bạch Kim Liên vốn đang ôm lấy tai mình giờ run bần bật, cô ta nhìn Tiết Long Đào với ánh mắt không thể tin được. Nụ cười đó, sự dịu dàng đó, sự nho nhã đó, câu nói đó...

Không phải nên dành cho cô ta sao?

Vì sao lại là Bạch Diệp Chi!

Vì sao lại là người phụ nữ đó!

"Không..."

"Không thể nào!"

Người Bạch Kim Liên run lên. Cô ta đứng dậy, đi từng bước đến chỗ Tiết Long Đào, những người nhà họ Bạch nhìn cảnh này mà ngây ra như phỗng, họ hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào với chuyện đột nhiên xảy ra này.

Không phải là cậu chủ lớn nhà họ Tiết có hôn ước với Bạch Kim Liên của nhà họ Bạch sao?

Sao nhoáy cái đã biến thành Bạch Kim Liên rồi?

Chẳng lẽ ban đầu nhà họ Bạch đã nhầm đối tượng rồi?

Chẳng lẽ sính lễ có cái giá trên trời mà nhà họ Bạch nhận đều là tặng cho Bạch Diệp Chi?

Chuyện này rốt cuộc là sao đây?

Nhưng giờ Bạch Diệp Chi cũng ngơ ngác, cô nghe vậy mà sững sờ.

Đây hoàn toàn không giống với những gì cô nghĩ.

Chuyện lớn thế này mà hôm nay cô mới nghe thấy lần đầu!

Bạch Kim Liên thì lại bị chặn lại.

Sau vài lần giãy giụa nhưng vô dụng, Bạch Kim Liên đột nhiên nhìn Bạch Diệp Chi đang sững sờ rồi cười ha hả.

"Bạch Diệp Chi, chị nghĩ rằng chị có thể vượt qua tôi, giẫm tôi dưới chân sao? Ha ha ha, tôi nói cho chị biết, chị cứ mơ đi! Long Đào là của tôi, tôi mới là vợ chưa cưới của anh ấy, ở nhà họ Bạch này cũng chỉ mình tôi mới có thể trở thành vợ chưa cưới của anh ấy! Tôi nhất định sẽ giẫm nát chị!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện