Trưa thứ Năm, trên sân vận động thời tiết oi bức, lại vừa chơi bóng xong.
Tổng Tư, Châu Tề chuẩn bị đi mua trà sữa, Trần Thuật ngồi dưới giá bóng rổ chống tay lên gối nghịch điện thoại, trông có vẻ rất nhàn nhã.
Hứa Gia Nghiệp nằm dưới đất chơi game.
Tống Tư mồ hôi đầm đià. Cậu ta kéo áo lên, quạt quạt cho mát nói:
"Đi thôi, A Thuật cùng đi mua trà sữa đi, khát khô cả họng rồi."
Trần Thuật không buồn ngước mắt lên nhìn, thờ ơ nói: "Không đi."
Châu Tề nghe thấy liền ngồi xuống bên cạnh Trần Thuật cười hì hì: "Nếu A Thuật không đi, vậy thì tôi cũng không đi."
Tống Tư cau mày: "Vãi, không phải đấy chứ, sao các ông lười vậy? Thời tiết này mà uống cốc trà sữa mát lạnh có phải là đã không."
Châu Tề ngồi xổm xuống đập đập bóng, nhân tiện chế nhạo cậu ta: "Ai giống ông suốt ngày thích uống cái thứ ngọt chết đi được ấy, tự đi mua đi."
Tống Tư nhăn nhó: "Đừng mà, đi một mình chán lắm."
Châu Tề chợt ném quả bóng rổ cho cậu ta: "Ông là con gái hay sao mà mua cốc trà sữa cũng bắt cả đống người đi cùng."
Tống Tư nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy quả bóng.
"Không đi thì thôi, ông động tay động chân làm gì."
Trần Thuật không bận tâm tới bọn họ.
Trước đó cậu nhắn tin hỏi An Tĩnh đang làm gì. Bây giờ đang uể oải ngồi đợi cô nhắn lại, hai mắt chốc chốc lại nhìn vào màn hình điện thoại.
Điện thoại rung lên, cậu cụp mắt nhìn.
"Em đang mua trà sữa."
Trần Thuật nảy ra một ý.
Cậu cất điện thoại đi, chống tay xuống đất nhanh nhẹn đứng dậy. Cậu chậm rãi phủi ống quần và nói: "Đi thôi."
"Đi đâu?" Tống Tư không hiểu ý, một lúc sau mới hỏi cậu: "Không phải ông định về lớp đấy chứ?"
Trần Thuật ngước mắt, cau mày nhìn cậu ta, vẻ lấy làm lạ: "Đi mua trà sữa, chẳng phải ông nói muốn đi sao."
Tống Tư câm nín, cạn lời trước sự thản nhiên của cậu, cậu ta nói với vẻ sợ sệt: "Chẳng phải ông không đi sao."
Trần Thuật nheo mắt: "Ông nói hơi nhiều đấy."
Khí thế vô hình đè bẹp cậu ta.
Tống Tư nhanh trí nháy mắt với Châu Tề: "Đi đi đi, Đại Tề chúng ta đi mua trà sữa."
Đi được vài bước cậu ta lại quay lại nói với Hứa Gia Nghiệp: "Lão Hứa, ông có đi không?"
Hứa Gia Nghiệp lắc đầu: "Tôi không đi, ông mua hộ tôi một cốc."
Thế là bọn họ hùng dũng hiên ngang tiến về phía quán trà sữa ngoài trường.
--
Đi mất năm phút.
Trần Thuật cao ráo chân dài, nhìn thấy ngay An Tĩnh. Ngoài cửa quán trà sữa người đông như kiến, thời tiết oi bức, thế nên quán trà sữa càng ngày càng đông khách.
An Tĩnh đứng tránh nắng dưới bóng cây bên cạnh, ánh nắng xuyên qua tán cây, tạo thành những bóng râm thoắt ẩn thoắt hiện dưới mặt đất.
Tay cô cầm cốc trà sữa, một lúc lại nói chuyện với An Nguyệt bên cạnh, khoé miệng nở nụ cười dịu dàng.
An Tĩnh hút một ngụm trà sữa, hỏi An Nguyệt: "Ngày mai chị có đi học piano không?"
An Nguyệt lắc đầu: "Sắp thi cuối kỳ rồi, phải chuẩn bị ôn tập đợt cuối."
An Tĩnh còn định hỏi gì đó, đột nhiên bị ai đó khẽ bấu vào gáy một cái.
Hơi nóng. Cô giật mình ngoảnh lại, còn tưởng là có kẻ quái đản nào đó.
Mùi hương quen thuộc xộc tới, ngẩng đầu nhìn thấy Trần Thuật, bấy giờ mới yên tâm, khẽ đẩy cậu một cái, nói với giọng trách móc: "Sao anh lại doạ em."
Trần Thuật cụp mắt nhìn cô vẻ rất vui.
An Tĩnh không nhịn được cười, lại hỏi: "Sao anh cũng đến đây?"
Trần Thuật chỉ tay ra phía sau: "Cùng đám người này đi mua trà sữa."
An Tĩnh thò đầu ra.
Lúc này Tống Tư ở phía sau mới chậm chạp đi tới, liếc nhìn Trần Thuật với vẻ bất mãn, đúng là trọng sắc khinh bạn, cậu ta còn đang nghĩ, vốn dĩ Trần Thuật bảo không đi, sao đột nhiên lại tốt bụng đồng ý đi như vậy.
Hứ. Thì ra là bạn gái cưng của người ta ở đây.
Châu Tề nghe thấy đoạn đối thoại trước đó của họ, cậu đi lên trước nói: "Nếu mọi người đều không có việc gì, chi bằng ngày mai đi xả hơi chút đi? Dù sao thứ Sáu cũng không có việc gì cả, coi như là lần tụ tập cuối cùng trước khi thi."
Tống Tư thích nhất là tụ tập chơi bời, nghe thấy lời đề nghị này liền vỗ tay hoan hô: "Được đấy, chúng ta đi chơi đi."
An Nguyệt gật đầu, "Ok, có điều không được chơi quá muộn."
Tống Tư thoải mái đáp: "Yên tâm, bọn mình đều là người đứng đắn."
An Nguyệt bĩu môi.
Trần Thuật đưa mắt ra hiệu với An Tĩnh, khẽ hỏi: "Đi không?"
An Tĩnh im lặng giây lát, cất lời: "Biết rồi còn hỏi."
Trần Thuật cười.
Tống Tư nhìn quanh, cảm thấy hình như thiếu một người, không kìm được hỏi: "Này, cái bạn Kỷ Nguyên trước đây suốt ngày ở bên cạnh hai cậu đâu rồi? Sao lần này không thấy đâu cả?"
An Nguyệt nhìn cậu ta với vẻ khó hiểu: "Cậu nói cái gì vậy, chẳng phải người ta ở ngay sau lưng cậu sao?"
Tống Tư: ???
Cái gì mà người ta ở ngay sau lưng cậu, chỉ là cậu không nhìn thấy mà thôi. Cậu ta bỗng thấy lạnh gáy, mồ hôi lạnh túa ra ướt cả lưng.
Cậu ta thoắt cái nhảy sang bên cạnh Châu Tề như một chú ếch, lại còn ôm cánh tay cậu ấy.
Đằng sau, Kỷ Nguyên cầm cốc trà sữa vừa mới mua xong, nhìn cậu ta với vẻ vô tội.
Thật là khó xử, mọi người đều nhìn Tống Tư.
Châu Tề giật giật khoé miệng: "Ông vừa mới ... nghĩ tới cái gì vậy?"
Tống Tư lập tức đứng thẳng người lên, khẽ ho một tiếng: "Không có gì?"
Kỷ Nguyên bình tĩnh nói: "Nghĩ đến ma đúng không?"
Tống Tư ấm ức nói: "Làm gì có!"
"Ha ha ha ha ha, giữa ban ngày ban mặt, ông cũng thật là nhát gan quá đấy."
"Châu Tề ông đừng có cười!"
---
Xung quanh người qua người lại phần lớn đều mặc đồng phục.
Buổi trưa, các cửa hàng nhỏ gần trường học đều vô cùng đông khách.
Quán trà sữa nơi bọn nhọ đứng người mua xếp hàng ra tận ngoài cửa.
Các học sinh đang đứng xếp hàng bên kia lâu lâu lại đưa mắt liếc nhìn đám người đang đứng dưới bóng cây này, Trần Thuật, Tống Tư và mấy người nữa, tất cả đều là những nhân vật nổi tiếng trong trường, học giỏi, ngoại hình cũng không tồi, cũng rất biết chơi.
Bạn nữ A đang xếp hàng thì thầm nói: "Cậu nhìn kìa, Trần Thuật đang cười nói với mấy cô gái kia, bọn họ là ai vậy nhỉ? Chẳng phải nói Trần Thuật không có bạn gái sao?"
Bạn nữ B: "Mấy cô gái kia hình như học cùng lớp với họ, có điều không ngờ bọn họ lại có mối quan hệ tốt với Trần Thuật như vậy. Mình nghe nói em gái xinh nhất khối mười còn muốn gia nhập vào nhóm họ cơ, nhưng không tìm được cách nào để bắt chuyện với họ."
Bạn nữ C ngạc nhiên: "Lại còn định vào nhóm đó sao? Cậu không thấy đến bây giờ Hạ Tâm Vũ cũng không làm được sao, suốt ngày chạy theo Trần Thuật, cũng không thấy Trần Thuật thèm nhìn cô ta."
Bạn nữ D đang xếp hàng phía trước ngoảnh lại, giải thích cho bọn họ nghe: "Một cô gái trong số đó là An Nguyệt, mình cũng học cùng lớp với họ, Trần Thuật và An Nguyệt đang yêu nhau, cả lớp mình đều biết."
Bạn nữ A chợt hiểu ra vấn đề: "Chả trách, An Nguyệt lợi hại thật đấy, Trần Thuật đẹp trai nhưng hình như rất dữ tợn, vậy mà An Nguyệt không sợ cậu ta."
Bạn nữ D gật đầu: "Có điều Trần Thuật rất đáng sợ, con gái lớp mình đều không dám bắt chuyện với cậu ta, chỉ có An Nguyệt không sợ cậu ta, các cậu có biết không, An Nguyệt lại có thể khiến Trần Thuật làm bài hộ cô ấy nữa, xem ra Trần Thuật nằm trong tay An Nguyệt rồi."
Bạn nữ ABC tỏ vẻ ngưỡng mộ.
Một bạn nam đầu đinh xếp hàng phía sau cố kìm chế bản thân nhưng không được, thò đầu lên chen vào cuộc nói chuyện của bọn họ, mặt đầy phẫn nộ nói: "Các cậu thì biết cái gì! An Nguyệt không phải là bạn gái của Trần Thuật!"
Bạn nữ D ngoảnh lại: "Ấy, Lục Văn sao cậu lại ở đây? Không đúng, sao cậu lại nói An Nguyệt không phải là bạn gái của Trần Thuật? Không phải đều đồn như vậy sao?"
Lục Văn lẳng lặng nhìn về phía góc Trần