Thứ Sáu, lúc tan học Hạ Tâm Vũ đợi ở cổng trường. Cô ta không chịu từ bỏ, định tìm Trần Thuật nói chuyện. Vô tình ngoảnh đầu lại thì nhìn thấy Trần Thuật đi ra từ cổng trường. Cô ta nhếch miệng cười, định đi lên phía trước nhưng bất ngờ dừng lại.
Không ngờ cậu không đi một mình, bên cạnh ngoài Châu Tề, Tống Tư còn có mấy cô gái nữa, họ cười đùa rôm rả, Hạ Tâm Vũ cau mày, không khỏi nhớ tới những lời đồn bắt đầu lan truyền từ hôm qua.
Người đang hẹn hò với Trần Thuật không phải An Nguyệt, mà là An Tĩnh?
Đùa cái gì chứ. Cô ta tuyệt đối không tin.
Từ trước tới nay cô ta đều coi An Nguyệt là tình địch, chuyện gì cũng muốn đọ với cô ta.
Bây giờ đột nhiên nói với cô ta tình địch của cô ta không phải An Nguyệt, mà là một người khác, làm sao cô ta có thể chấp nhận được. Chắc chắn là giả.
Những cô gái muốn được đồn là đang hẹn hò với Trần Thuật nhiều không kể xiết.
Cô ta ngưỡng mộ nghĩ được học chung một lớp sướng vậy đấy.
Hôm nay nhiều người như vậy, không tiện nói chuyện, cô ta nhìn về phía đó một lần nữa, vén tóc, chuẩn bị đi.
Quay đầu đi được một bước, cô ta khựng lại. Từ từ ngước mắt lên, đờ người nhìn về phía họ, nói một cách chính xác hơn, là nhìn Trần Thuật và cô gái bên cạnh cậu.
Cô ta trợn tròn mắt, đi mấy bước về phía trước. Không kìm được nắm chặt tay, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
Trần Thuật vừa đi vừa khoác vai An Tĩnh, có lúc còn cúi đầu cười cười nói nói với cô, còn những người xung quanh đều đã quá quen với dáng vẻ đó của bọn họ.
Vẻ mặt của An Nguyệt cứ như thể chuyện đó là chuyện bình thường, hơn nữa bên cạnh cô ấy còn có anh chàng Lục Cách cứ ghé sát lại, mọi sự chú ý của cô ấy đều dồn về phía anh chàng đó.
Cô ta thầm lẩm bẩm trong miệng: "Thì ra đó là sự thật."
Trần Thuật thật sự đang hẹn hò với An Tĩnh.
Hơn nữa chính mắt cô ta nhìn thấy.
Bọn họ học cùng một năm, Hạ Tâm Vũ chưa bao giờ nhìn thấy Trần Thuật chăm chú nhìn một người, ánh mắt toàn tâm toàn ý hướng về cô gái đó như thế này.
Cô ta nhớ tới điều gì đó, sắc mặt càng trở nên tái nhợt.
Thì ra giờ Thể dục hôm ấy, Trần Thuật về lớp là để tìm An Tĩnh.
Hạ Tâm Vũ đứng ngây tại chỗ.
Cô ta còn nhớ từ trước tới nay, cô ta đều ngây ngô nói với Trần Thuật rằng cậu và An Nguyệt tính cách không hợp. Cô ta nghiến răng, chả trách Trần Thuật cứ tỏ thái độ thờ ơ lạnh lùng với cô ta như vậy.
Ngay cả người mà cậu thích cô ta cũng không nhận ra.
---
Cả đám đi ăn cơm, sau đó đi hát KTV. Vẫn là những người đó, nhưng càng ngày càng náo nhiệt.
An Tĩnh cảm thấy nhóm của họ không biết từ lúc nào đã trở nên thân thiết với nhau hơn rất nhiều. An Nguyệt và Kỷ Nguyệt chốc chốc lại cười đùa với đám con trai, hơn nữa tất cả đều biết Lục Cách đang theo đuổi An Nguyệt.
Còn An Nguyệt chưa nhận lời, hai người cứ gặp nhau là giống như oan gia vậy, An Nguyệt cứ nhìn thấy cậu ta là thấy ghét, mặt mũi khó coi, nhưng Lục Cách thì hoàn toàn không để ý, chỉ biết ở bên cạnh An Nguyệt trêu đùa cô.
Màn hình trước mắt đang phát lời bài hát. Ánh sáng trong phòng KTV tối mờ, những chùm sáng nhiều màu sắc chiếu trên khuôn mặt của mỗi người.
An Tĩnh cười cười, vỗ tay.
Tống Tư và Châu Tề đang đứng phía trên song ca một bài tình ca say đắm da diết, hai người khoác vai nhau, chốc chốc lại còn chạm đầu tựa vai. Nhưng khán giả bên dưới thì lại không chăm chú xem cho lắm.
Ồ, Kỷ Nguyên có thể coi là người xem chăm chú nhất.
An Nguyệt và Lục Cách không biết lại đang giận dỗi cái gì đó.
Trần Thuật và cô ngồi chính giữa sofa.
Cậu tỏ vẻ chê bai, cố nghe nửa bài hát, day day thái dương, cuối cùng vẫn không chịu được nữa, lúc bọn họ cao giọng gào lên, đầu cậu nổi gân xanh giật giật, thật sự muốn xông lên đánh người.
Có điều, cậu nhìn thấy An Tĩnh ngồi cạnh đang yên lặng lắng nghe. Cậu mím môi, cố kìm chế bản thân.
Trần Thuật thay đổi tư thế, cảm thấy vô cùng buồn chán.
Thú thực, cậu không có một chút hứng thú nào với hai người đang làm bộ làm tịch hát tình ca trước mắt, cậu cúi người, khủy tay chống lên đầu gối, uống một ngụm nước.
Sau đó đột nhiên ghé sát vào tai An Tĩnh nói một câu.
Hơi thở nóng ấm.
An Tĩnh nghe xong, có chút do dự, nhưng vẫn gật đầu.
Trần Thuật cười cười, đứng dậy đi ra ngoài trước, mở cửa phòng KTV đi ra ngoài.
An Tĩnh tiếp tục ngồi thêm một lúc nữa, ăn vài miếng hoa quả, đợi tới khi cô cảm thấy đã đến lúc rồi, liền nói với An Nguyệt ngồi bên cạnh là mình ra ngoài một lúc, sẽ quay lại ngay.
An Nguyệt khó chịu xua xua tay với cô, tiếp tục ứng phó với Lục Cách. Trò tung xúc xắc đọ lớn nhỏ, cô mãi không thắng được Lục Cách! Cô không tin!
An Tĩnh lắc đầu mỉm cười rồi rời khỏi phòng hát ồn ào.
Ra bên ngoài, cô lắc lắc đầu cho tỉnh táo rồi đi men theo hành lang dài, sàn nhà màu tối sạch sẽ, cảm giác sáng bóng có thể lờ mờ nhìn thấy bóng của chính mình.
Mỗi khi đi qua một phòng hát đều có thể nghe thấy đủ loại âm thanh kinh khủng bên trong.
Ở cuối hành lang, cô nhìn thấy cậu. Trần Thuật quay lưng về phía cô, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chậu cây um tùm rậm rạp bên cạnh che khuất nửa người cậu.
Ngón tay đang buông xuống của cậu cầm một điếu thuốc sắp tàn.
Trong màn đêm lúc sáng lúc tối, ánh lửa lóe lên le lói.
Chỉ cần nhìn thấy cậu, trong lòng An Tĩnh cảm thấy bình yên.
Cô chầm chậm đi tới, tiếng bước chân nhẹ và khẽ.
Do tiếng nhạc từ phòng KTV ở đằng xa vọng tới, Trần Thuật hoàn toàn không phát hiện ra đằng sau có người, khuôn mặt của cậu không có chút biểu cảm nào, thờ ơ nhìn ra xa, vẻ mặt tĩnh lặng.
Cách một lúc, lại từ từ đưa điếu thuốc trên tay lên hút một hơi, nhả khói thuốc.
An Tĩnh lẳng lặng đứng sau lưng cậu.
Ngẩng đầu nhìn hình bóng cao lớn của cậu, mái tóc màu đen sau gáy hơi rối, cô khẽ khàng đưa tay ra, lách qua cánh tay cậu, ôm lấy cái eo gầy và săn chắc của cậu.
Đầu cũng áp sát vào lưng cậu. Cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Đầu mũi toàn là mùi hương dễ chịu trên người cậu. Giống như bị phù phép vậy, ngửi mãi không thấy chán.
Trần Thuật khẽ nhíu mày. Vô thức định bỏ cái tay đang vòng qua eo mình ra, khoảnh khắc chạm vào bàn tay ấy, cậu dừng lại, nghiêng đầu, khẽ hỏi: "Không phải anh bảo em năm phút nữa hẵng ra ngoài sao."
Cậu nói rồi giơ cánh tay lên, ý bảo: "Anh vẫn chưa hút hết điếu thuốc này."
An Tĩnh lắc đầu, khẽ nói: "Em không đợi được nên muốn đi tìm anh."
Trần Thuật khẽ nghiêng đầu, hình như đang cười.
Làn môi mỏng nhếch lên, cậu giơ tay hút một hơi thuốc cuối cùng, sau đó dập tắt điếu thuốc. Cậu quay người lại, An Tĩnh buông tay ra, lùi lại một bước.
Trần Thuật nắm tay An Tĩnh, khẽ nắn, tay cô nhỏ nhắn mịn màng, cậu nhìn cô, đề nghị: "Ra ngoài đi dạo nhé?"
An Tĩnh gật đầu, "Được thôi."
Được ở bên cạnh cậu dù chỉ một lúc thôi, cảm giác này thật sự rất tuyệt.
Màn đêm buông xuống, đã chín giờ tối.
Bầu trời cao vời vợi, muôn nghìn vì sao nhấp nháy, đẹp như một bức tranh yên bình tĩnh lặng.
Cứ đến tối là trời hơi lạnh, không còn nóng bức của ban ngày, gió mát mùa hè thổi tới hòa cùng bước chân vui tươi của cô gái nhỏ. Không khí thơm mát dễ chịu.
Hai người nắm tay nhau, đi giữa đám đông đi qua từng con phố, đi lang thang không mục đích, chuyến đi này dường như không có điểm kết thúc vậy.
Không biết từ khi nào, càng đi càng vắng vẻ, càng đi càng thấy yên tĩnh.
Có cơn gió nhẹ thổi qua.
An Tĩnh nheo mắt, vén một lọn tóc màu đen, thủ phạm che khuất đôi mắt cô ra sau tai, nhưng chẳng bao lâu sau, nó lại giống như một đứa trẻ không nghe lời, cứ bay bay theo gió.
Cô cũng mặc kệ.
Nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải, từng con đường