Bị đánh úp đầy bất ngờ mà không làm gì được khiến Sở gia gia không thể giấu nổi sự tức giận, mặt ông đỏ bừng bừng, tay đập mạnh xuống mặt bàn, ánh mắt chứa đầy sát khí vì bị người mình tin tưởng phản bội.
Đối diện với ánh nhìn như muốn giết người đó, Ngụy Thế Quân lại càng đắc ý hơn, khóe miệng khẽ nhếch lên tà mị, anh đứng dậy chuẩn bị cho màn ra mắt trước các cổ đông:
“Thưa các vị cổ đông, Ngụy Thế Quân tôi từ bây giờ chính thức là chủ tịch hội đồng quản trị của Sở Trác.
Các vị có ai có ý kiến gì không ạ?”
Sau câu hỏi đó Ngụy Thế Quân đảo mắt một lượt quanh phòng họp, tất cả đều im lặng không một ai lên tiếng kể cả người ngồi ở vị trí chính giữa đó.
Sau khi xác nhận, anh khẽ cong môi cười sau đó hơi cúi đầu xuống:
“Cảm ơn và mong nhận được sự giúp đỡ từ các vị ngồi ở đây.”
“Hừ! Một lũ phản bội!”_Sở gia gia đứng dậy tức giận rời đi
“Lát qua phòng gặp tôi.”_Sở Trác Tùng nói với Ngụy Thế Quân rồi cũng rời đi
Một lúc sau cuộc họp cũng kết thúc, trước khi rời đi Ngụy Thế Quân có quay sang nói với Tần tổng:
“Cảm ơn Tần tổng, con trai ông sẽ sớm được cảnh sát thả ra thôi.”
Nghe vậy Tần tổng chỉ biết im lặng cúi đầu.
Tuần trước ông ta bỗng nhận được tin con trai mình đang bị cảnh sát bắt giữ vì tội sử dụng chất cấm cùng tội mại ***, đúng lúc đó Kha Vĩnh có liên lạc với ông ta nói là có chuyện muốn trao đổi.
Điều kiện để cứu con trai ông ta là phải chuyển nhượng toàn bộ số cổ phần mà ông ta có trong tập đoàn Sở Trác sang cho Ngụy Thế Quân sau đó sẽ nhận được một khoản tiền lớn đủ để sống dư giả trong suốt quãng đời còn lại, nếu không thì không chỉ con trai bị bắt mà cả gia đình nhà họ Tần cũng sống không yên ổn.
Đây rõ ràng là uy hiếp, ông ta vốn không có sự lựa chọn, vì để cứu gia đình bắt buộc phải làm theo những gì mà Ngụy Thế Quân yêu cầu.
Hai gia tộc lớn đối đầu thì những kẻ thấp kém xung quanh là người chịu trận.
“Khốn kiếp!”_Tần tổng nhìn theo bóng lưng Ngụy Thế Quân đang rời đi, tay dùng lực đấm mạnh xuống mặt bàn
Sau khi ra khỏi phòng họp, Ngụy Thế Quân bước vào thang máy đi đến phòng làm việc của Nghi gia gia.
Trong phòng Sở gia gia cùng Sở Trác Tùng đã đợi từ trước, thấy anh bước vào Sở gia gia liền lên tiếng:
“Sao cậu dám làm vậy hả?”
Ngụy Thế Quân thong thả đi đến ngồi xuống trước mặt bố cùng anh vợ mình, chậm rãi rót một ly trà đưa lên nhấp môi rồi nói:
“Sao tôi lại không dám, thưa ba vợ? Tôi chỉ là đang đòi lại công bằng mà nhà các người đã lấy đi mà thôi.”
“Ý cậu là chuyện của em gái cậu? Tôi cũng đã nghĩ đến cậu sao có thể bỏ qua một cách dễ dàng như vậy, nhưng thật không ngờ tới trong thời gian ngắn như vậy mà cậu lại làm được đến tận đây.
Tôi đúng là đã xem thường cậu rồi.”
“Sở thiếu, bây giờ có hối hận cũng đâu kịp.
Người trên thương trường không thể sơ xuất như vậy được.”_Ngụy Thế Quân đắc ý nhìn Sở Trác Tùng
“Cậu...thật không ngờ lại là loại người như vậy.
Sở gia ta đã giúp đỡ nhà các người như thế nào mà bây giờ mấy người lại quay ra cắn trả? Con gái tôi đúng là không có mắt mới nhìn trúng cậu.”_Sở gia gia tức giận chỉ tay về phía anh
“Ha, con gái ông sao? Loại phụ nữ như vậy cũng đáng được nhắc đến? Tôi nói cho ông biết, những gì mà ngày hôm nay em gái tôi phải nhận tôi sẽ bắt Nghi gia các người phải trả gấp bội!”
Bốp!!!
Một cú đấm bất ngờ lao thẳng đến khiến mặt Ngụy Thế Quân nghiêng sang một bên, ngón cái khẽ lướt qua lau đi vết máu rỉ ra ở khóe môi, anh nhìn về phía người vừa vung ra cú đấm đó mà cười lạnh:
“Sở thiếu làm gì mà nóng vậy? Mọi chuyện mới chỉ bắt đầu thôi, trò vui vẫn còn ở phía trước.”
Nói rồi anh đứng dậy hướng về phía cửa phòng mà bước đi, nhưng vừa vặn tay nắm cửa thì liền khựng lại:
“À mà tôi quên mất, đại tiểu thư cành vàng lá ngọc của Sở gia các người còn đang ở chỗ của tôi.
Các người nghĩ xem tôi nên làm gì với cô ta đây?”
“Cậu dám? Tôi cảnh cáo cậu nếu động đến một sợi tóc của con bé thì tôi sẽ khiến cả Ngụy gia các người phải chết!”_Sở gia gia đứng bật dậy, lên giọng hung hãn đe dọa
“Hừ! Tôi lại muốn xem thử ông có thể làm gì được tôi?”_Nói rồi Ngụy Thế Quân mở cửa rời đi
Sở gia gia tức đến mặt đỏ bừng bừng, mạch máu trên trán hiện lên rõ mồn một.
Bất ngờ một cơn đau co thắt khiến ông khom người xuống, tay phải nắm chặt ngực trái rồi ngất đi.
Sở Trác Tùng thấy thế vội đỡ ba mình ngồi xuống sopha, mặt hốt hoảng gọi tên ông.
Thư ký từ bên ngoài đi vào trông thấy vội gọi cho bác sĩ riêng của Sở gia đến...
Cùng lúc đó ở dưới cổng chính của tòa nhà Sở Trác, các