"Sinh Trang à, có điều này anh đã từng nói với em rồi nhưng ngày hôm nay anh vẫn phải nói đến.
Chuyện của Linh Linh, thật sự xin lỗi em! Anh còn nghĩ em sẽ không đến đây gặp em ấy nên đã suy tính rất nhiều cách để khiến em đồng ý, nhưng thật may là em đã đến."
"Tôi đương nhiên sẽ không vì anh mà từ bỏ mối quan hệ với Linh Linh cũng như mọi người trong Ngụy Gia.
Dù sao cũng là chuyện riêng giữa tôi và anh đã làm liên lụy đến mọi người."
Ngụy Thế Quân khẽ gật đầu, anh lấy từ trong túi áo khoác ra một con hạc giấy rồi đi vòng ra phía trước, đưa nó tới trước mặt cô:
"Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau chứ? Là ở trên ngọn núi tuyết đó.
Em đã vì lỡ đánh rơi một chú hạc giấy nên trong lúc cố gắng nhặt nó lên đã trượt chân té ngã, rồi anh kịp đỡ lấy em.
Đó cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."
Những kí ức vốn đã bị cô cất vào lọ thủy tinh trôn sâu dưới đáy biển nay lại theo những dòng hồi tưởng của anh mà nổi lên.
Thứ cảm giác lần đầu tiên có người khiến trái tim phải rung động ấy, cô chẳng thể nào quên được.
Nhưng sao anh lại nhắc đến chuyện đó chứ? Anh muốn cô nhớ lại để làm gì?
Ngụy Thế Quân bất ngờ nắm lấy tay cô, đặt vào con hạc giấy đó, ánh mắt chất chứa biết bao điều chẳng thể nói ra thành lời cuối cùng chỉ có thể thốt ra vỏn vẹn có hai chữ:
"Tặng em."
Chú hạc giấy mang theo những lời tâm tình mà đã từ rất nhiều năm về trước anh vẫn luôn không dám thổ lộ với em.
Chang Chang của anh! Hy vọng một ngày nào đó anh sẽ được nắm tay em đi trên ngọn núi tuyết ngày ấy, đến lúc đó anh sẽ kể cho em nghe câu chuyện về một chàng trai đã phải lòng một cô gái ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Sở Sinh Trang ngắm nhìn chú hạc giấy đã sờn cũ, có vẻ như nó được gấp từ rất lâu rồi, tâm trạng bỗng có chút phức tạp...
"Sinh Trang này, trong khoảng thời gian em rời đi anh đã suy nghĩ rất nhiều.
Anh còn nhớ lúc trước khi Linh Linh gặp tai nạn, hai chúng ta cũng từng có những kỉ niệm đẹp mà có lẽ cả đời này anh không bao giờ quên được.
Nếu như không phải vì anh ngu ngốc mà hiểu lầm em, liệu bây giờ có phải mọi chuyện đã khác?"
"...!Sẽ chẳng có gì thay đổi cả, vì vốn dĩ ngay từ đầu người trong lòng của cả tôi và anh đều không phải là đối phương."
Sẽ chẳng có gì thay đổi cả, vì khi đó trong lòng anh đã có một bạch nguyệt quang đời đời khắc sâu vào trong tim.
Nếu bây giờ anh không mang cảm giác tội lỗi đối với em, và nếu như cô gái ấy đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt anh bây giờ...liệu anh có còn nhìn về phía em nữa không?
Ngụy Thế Quân nhìn cô, ánh mắt chứa đầy chua xót cùng tiếc nuối_Phải rồi.
Vốn dĩ ngay từ đầu người em thích là Mặc Kiều Khâm chứ đâu phải anh.
Nếu không phải anh ta sang Pháp định cư thì có lẽ em sẽ chẳng bao giờ để ý đến một người như anh.
Cả hai đồng thời im lặng, chìm sâu vào những suy tư riêng đang ngổn ngang trong đầu...
"Vậy bây giờ em có còn tình cảm với anh ta không?"
"Anh ta mà anh đang nói đến là ai vậy?"_Sở Sinh Trang khó hiểu
"Thôi bỏ đi, chuyện đó dù sao cũng không quan trọng."
Ngụy Thế Quân cười nhạt, không muốn nhắc tới người đàn ông kia nữa.
Chẳng qua là vì anh sợ, sợ chính tai mình sẽ nghe thấy người con gái mà mình yêu thừa nhận thích một tên đàn ông khác.
Khi đó làm sao anh còn đủ dũng khí để quyết tâm theo đuổi cô nữa.
Người ta thích cô, anh còn có thể tranh giành.
Nhưng nếu cô cũng thích người ta thì anh đã thua rồi.
"Chúng ta vào nhà thôi, ngoài trời tầm này bắt đầu nhiều sương rồi.
Em sẽ bị cảm đấy."_Ngụy Thế Quân nói rồi cầm lấy chiếc áo khoác đặt cạnh chỗ cô đang ngồi, đem nó khoác lên người cô
"À còn chuyện này nữa, việc ly hôn..."
"Chuyện đó để sau đi, mau vào trong thôi.
Anh không muốn bị cảm lạnh đâu, đến lúc đó em lại phải chăm sóc anh, như vậy sẽ rất mệt mà anh lại không nỡ nhìn em chịu vất vả."_Nói xong Ngụy Thế Quân liền nhanh chân đi vào nhà
"Ai nói là tôi sẽ chăm sóc anh chứ? Tự mình đa tình!"
Thấy cả hai đi vào, Uyên Hạ liền nháy mắt ra hiệu, ngay lập tức Ngụy Tô Linh nhắm đến cô mà giở giọng mè nheo:
"Chị, tối nay chị ở lại đây nha! Em vừa mới tỉnh dậy, tâm lý còn chưa ổn định, em thật sự rất sợ phải ngủ một mình.
Nha chị?"
"Phải đấy Sinh Trang à, bà cũng rất lâu rồi mới gặp lại em ấy, chắc chắn có rất nhiều chuyện để tâm sự."_Uyên Hạ cũng phụ họa thêm
Ngụy Tô Linh ngay lập tức gật gật đầu đồng tình:
"Cả chị Uyên Hạ cũng sẽ ở lại đây, nếu tối nay chị nhất quyết trở về khách sạn thì chỉ có thể ngủ một mình thôi."
Hai người một người nói một người không ngừng phụ họa thêm khiến cô không thể tìm cách nào để