"Tôi xuống dưới nhà có chút việc, anh dọn dẹp nốt nha."Sở Sinh Trang lách người đi qua anh, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Cô vừa xuống dưới nhà thì gặp Ngụy Bạc Niên vừa đi làm về, cả hai cúi chào nhau sau đó cô cũng không nán lại mà đi thẳng ra phòng khách để hỏi tội chị em của mình về cái vụ dám bỏ cô ở lại một mình với anh rồi chuồn xuống dưới nhà ngồi tán gẫu.
Ngụy Bạc Niên sau khi biết được anh đang ở trong phòng ngủ dành cho khách thì cũng đi qua xem thử, nhìn vào bên trong thấy anh đang bận rộn quét rồi lau nhà liền nhếch miệng cười trêu chọc:
"Ông anh nay lại làm giúp việc cho vợ sao? Tháng được trả công bao nhiêu vậy?"
Ngụy Thế Quân liền ném chiếc giẻ đang cầm trên tay về phía thằng em đang đứng cười ngả ngớn trước cửa phòng:
"Dạo này rảnh rỗi quá hay gì mà có thời gian đứng đây nói nhảm hả?"
"Không hề, do có ông anh gây nghiệp nên giờ thằng em này bận đến tận tối mịt mới được về đây."
"Vậy còn không về phòng ngủ đi, có muốn vào đây phụ một tay không?"
Ngụy Bạc Niên lập tức lắc đầu cự tuyệt.
"À còn chuyện này nữa, số nguyên liệu đó em nghe bên nhà cung ứng nói là chị dâu đã nhờ họ bán rẻ lại cho Ngụy Bắc chúng ta, số tiền lỗ là chị dâu chịu.
Làm em cứ thắc mắc mãi sao họ lại để giá rẻ như vậy."
"Sao? Là cô ấy? Em chắc chứ?"
"Chắc chắn, em đã hỏi kỹ rồi."_Ngụy Bạc Niên gật đầu
"..."
"Anh với chị dâu, hai người quả thực rất khó hiểu!"_Ngụy Bạc Niên để lại một câu rồi cũng trở về phòng của mình
Mấy hôm trước trong lúc đang đi tìm nguyên liệu cho tập đoàn, Ngụy Thế Quân có gặp được một nhà cung ứng cung cấp số nguyên liệu mà anh đang rất cần với giá rẻ mà chất lượng lại tốt.
Ban đầu anh còn thấy nghi ngờ nhưng sau khi điều tra kỹ lại thấy không vấn đề gì anh cũng không để tâm đến, nào ngờ là do cô đứng đằng sau bán số nguyên liệu đó cho anh với giá rẻ.
Sở Sinh Trang, em là đang muốn giúp anh sao? Không nỡ nhìn anh phá sản? Cô gái này, em vẫn còn biết quan tâm đến anh cơ đấy._Ngụy Thế Quân thầm nghĩ, môi mỏng không giấu được vui sướng mà cong lên
Cùng lúc đó ở dưới nhà hai cô nàng nào đó vừa mới bị Sở Sinh Trang hỏi tội xong giờ đang ngồi xị mặt ở một góc.
Bỗng Ngụy Tô Linh mon men lại gần cô, còn mang theo trái cây đến để nịnh nọt, cô bị dáng vẻ làm nũng như cún con ấy đánh gục mà hết giận nổi.
Ngụy Tô Linh cũng biết điều không dám nhắc tới anh trai mình nữa mà chuyển qua đối tượng khác:
"Chị, anh Kiều Khâm dạo này thế nào rồi ạ?"
"Hửm? Hóa ra em mang trái cây qua đây mục đích chỉ là để hỏi thăm người thương thôi hả?"_Sở Sinh Trang giả bộ giận dỗi
"Không có a.
Sao chị lại nghĩ em như thế?"_Ngụy Tô Linh oan ức
Cô liền cười cười, cưng chiều xoa đầu cô nhóc:
"Được rồi không đùa em nữa.
Anh Kiều Khâm của em vẫn khỏe, hiện đang ở thủ đô W.
Có cần chị gọi anh ấy đến đây gặp em không?"
"Không cần đâu ạ, em chỉ muốn biết vậy thôi."
"Mà anh ấy bây giờ chuyển qua Pháp sống rồi, lần này về đây là vì tổ chức tuần lễ thời trang kỷ niệm ba mươi năm thành lập MK, chắc cũng không ở lại lâu đâu."
"Sao ạ? Anh ấy..."_Ngụy Tô Linh không khỏi bất ngờ
"Có muốn gặp anh ấy không? Nhanh lên còn kịp nha.
Chị nghe nói anh Khâm bên đó được rất nhiều người theo đuổi nhưng vẫn chưa ưng ý ai."
"Em út của chúng ta đang tương tư người ta sao? Nói chị đây chỉ cách cho, đảm bảo anh ta sẽ đổ em trong vòng một nốt nhạc."_Uyên Hạ vốn đang xem ti vi, nghe loáng thoáng câu được câu không liền nói xen vào
"Nhưng mà em hiện giờ đang...!Anh ấy sẽ không chê em chứ?"
Ngụy Tô Linh nhìn lại bản thân mình vừa mới tỉnh dậy, sắc mặt nhợt nhạt, cơ thể cũng gầy yếu lại còn phải ngồi xe lăn trong khi anh ấy lại hoàn hảo như thế.
Liệu sẽ để ý đến cô sao?
"Ây da, nhóc con của chị sao lại tự ti như vậy? Nếu thế thì em phải cố gắng dưỡng bệnh cho thật tốt, chị sẽ tìm cách giữ anh Khâm ở lại lâu một chút, được không?"
Ngụy Tô Linh gật đầu đồng ý với cô.
Vừa hay anh cũng dọn dẹp xong phòng ngủ liền đi xuống nói với ba cô gái dưới nhà rằng đã có thể lên phòng nghỉ ngơi...
Nửa đêm, mọi người trong nhà đều yên giấc mộng chỉ là cô vẫn chưa thể chợp mắt được, lại nhớ đến món quà nhỏ mà anh đã tặng mình lúc tối liền rời khỏi giường đi đến lấy từ trong túi áo khoác ra một con hạc giấy màu hồng nhạt.
Cô đứng ngoài ban công hóng gió trời, đèn đường vàng óng vẫn thắp sáng nguyên đêm tối, một khoảng