_ Tinh Tinh, Tinh Tinh, mẹ và ba phải về rồi, không ở lại được nữa!
Lâm Ánh Yên vừa nghe tiếng Trần Ngọc, đã nhanh chóng leo xuống khỏi người Dương Triết Phàm, vội vàng chỉnh lại trang phục, rồi nhìn lên cầu thang.
Trần Ngọc và Lâm Chấn xách vali xuống, cô khó hiểu đi đến đón lấy cái vali, vội vàng hỏi:
_ Mẹ, có chuyện gì vậy? Ở nhà xảy ra chuyện gì sao?
_ Tinh Tinh, bên chỗ thu mua lại đến nữa rồi! Cả khu nhà mình ai cũng đồng ý bán nhà, nhưng chúng ta thì không chịu.
Bây giờ lại đến gây khó dễ, nói chúng ta không chịu bán, sẽ phá nhà!
_ Sao họ lại ngang ngược vậy chứ? Con về cùng hai người.
_ Không cần, ở lại dưỡng cho lành cái chân đi, giải quyết xong mẹ sẽ gọi cho con.
Lâm Ánh Yên nhìn cái chân đi cà nhắc của mình, cảm thấy mình thật vô dụng mà! Cô nhìn sang Dương Triết Phàm, muốn nhờ hắn nhưng rồi lại thôi!
_ Ba mẹ, hai người đừng phản kháng lại họ, họ là những người chuyện gì cũng dám làm!
_ Biết rồi biết rồi! Mẹ đi đây! Triết Phàm, hai bác phải về đây!
_ Dạ, để con cho người đưa hai bác về!
_ Không cần, không phiền đến con, ta đi đây!
_ Ba mẹ đi cẩn thận!
Lâm Ánh Yên nhìn theo mà khó xử.
Đây cũng là chuyện mà cô muốn giải quyết, nên quyết định học luật.
Nhưng bốn năm quá lâu, bọn người kia thật sự không đợi được nữa!
Chỉ vừa mới qua ba tháng, họ đã đến gây khó dễ, không để cho Trần Ngọc và Lâm Chấn được yên.
Vậy cho dù là cố chịu qua một năm, cũng sẽ khuất phục trước họ.
Dương Triết Phàm đỡ lấy Lâm Ánh Yên, nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, hắn nhỏ giọng hỏi:
_ Muốn về cùng sao?
_ Muốn, nhưng em về bây giờ, chỉ khiến cho ba mẹ thêm rối thôi!
_ Đám người kia là ai? Mua khu nhà của em làm gì?
_ Nghe nói, hình như Diệp Thượng gia muốn mua lại, dùng để xây khu du lịch gì đó! Còn có khách sạn và một căn villa cho vợ ông ta.
Lâm Ánh Yên nhảy một chân đi lại ghế, Dương Triết Phàm tiện tay bế cô lên, ngồi vào lòng mình.
Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng lại lo lắng của cô tiếp tục vang lên:
_ Đã qua ba tháng kể từ khi chỉ thị của họ đưa đến.
Cũng là lúc em bước vào đại học ngày đầu tiên.
Nhưng trước đó, họ chỉ đồn cho vui miệng, nên em cũng không để ý, vẫn muốn học thiết kế thời trang.
_ Nhưng trước khi năm mười hai kết thúc, Diệp Thượng gia mới có tiếng nói đúng cho chuyện này! Em mới chọn qua ngành luật.
Khi em đỗ đại học, ba mẹ em mừng lắm, nhưng lại ngỡ ngàng khi biết em học luật mà không phải thiết kế thời trang.
_ Họ không hỏi cũng biết lí do là gì, nhưng vẫn ủng hộ em.
Ba tháng em đến thành phố này học, ba mẹ ở nhà, mỗi tuần đều phải chừa ra một ngày hành chính để tiếp chuyện với họ.
Nhưng bây giờ thì khác, có khi hai ngày đến một lần, hoặc là ngày nào cũng đến!
_ Họ không muốn em dính líu đến chuyện này, nên luôn tránh né câu hỏi của em.
Nhưng bốn năm đại học quá dài, em có thể đợi, nhưng ba mẹ em thì không!
Dương Triết Phàm gạt đi giọt nước mắt vừa chảy trên má cô, cưng chiều xoa đầu rồi ôm trọn vào lòng.
Hắn suy nghĩ một lúc, rồi lên tiếng trấn an cô:
_ Tinh Tinh ngoan, rồi sẽ có cách giải quyết mà!
_ Nhưng giải quyết bằng cách nào? Họ dùng tiền để mua chuộc tất cả những người ở khu đó rồi! Nếu ba mẹ em không đồng ý, thì đến lúc dọn đi, một xu họ cũng sẽ không đưa!
_ Đây chẳng phải là ép người quá đáng sao?
_ Chính xác là ép người khác đến không còn đường sống.
Dương Triết Phàm nhìn vẻ mặt không cam tâm của Lâm Ánh Yên, nhất thời gương mặt đã trở nên u ám, lạnh lùng đến chết người.
...
Hàn Tử Châu và Diệp Thượng Phong chạy ra hoa viên, nơi này vậy mà không có một loại hoa nào! Cả vườn trống không, nhưng bù lại đất rất tốt, chăm chút kỹ sẽ có vườn hoa tuyệt đẹp.
Diệp Thượng Phong đi phía sau Hàn Tử Châu, ánh mắt không ngừng nhìn vào thân hình đầy đặn của cô ta.
Hàn Tử Châu cảm nhận được ánh mắt không mấy đàng hoàng của Diệp Thượng Phong.
Cô ta nhếch mép cười, từ từ bước đi, nhưng rồi lại bất ngờ ra tay, xoay người một cái liền đưa chân muốn đá vào hạ bộ của Diệp Thượng Phong.
Anh ta không kịp phản ứng, bị phản kích bất ngờ, đau đớn quỵ xuống đất, không cam tâm hỏi Hàn Tử Châu:
_