Diệp Thượng Thần không hiểu tại sao Dương Triết Phàm lại gọi điện đến, còn có chuyện muốn nói.
Ông ta chần chừ một lúc, cuối cùng cũng nhận điện thoại, thắc mắc hỏi:
_ Alo, Dương tổng có chuyện gì mà phải đích thân gọi điện đến vậy?
_ Hai người ông vừa bắt, thả họ ra.
_ Là cặp vợ chồng không chịu thỏa thuận kia sao? Dương tổng, chuyện này của Diệp thị tôi, hình như không liên quan gì đến DT thì phải.
_ Nhưng hai người họ là ba mẹ vợ của tôi, ông muốn đối đầu với DT, hay là ông muốn chiều vợ của ông?
Diệp Thượng Thần kinh ngạc, cứ tưởng đầu dây bên kia không phải Dương Triết Phàm, nhìn màn hình một lúc rồi mới hỏi vọng vào:
_ Dương tổng, là cậu sao?
_ Là tôi.
Bây giờ muốn thoả thuận thế nào?
_ Tôi thật sự không thể đưa ra quyết định.
Chuyện này phải hỏi lại phu nhân nhà tôi rồi!
_ Được, thả người trước rồi nói tiếp!
_ Tôi thả người, sẽ thả người!
Diệp Thượng Thần cúp máy, không cam tâm quăng điện thoại xuống bàn, nhìn giám đốc quản lý, tức giận nói:
_ Thả người.
_ Thả thật sao? Phu nhân không nổi giận đó chứ?
_ Chuyện đó tính sau đi! Cả phu nhân và Dương Triết Phàm, tôi không muốn đắc tội với ai cả!
_ Được, tôi gọi điện thả người ngay đây!
...
Dương Triết Phàm ném điện thoại trả cho Diệp Thượng Phong, sau đó ngồi xuống cạnh Lâm Ánh Yên, nhỏ giọng an ủi cô:
_ Sẽ không sao đâu mà!
_ Em muốn gặp mẹ của Diệp Thượng Phong.
Lâm Ánh Yên nói xong, cả hai người đều kinh ngạc không thôi! Chỉ duy nhất một mình Diệp Thượng Phong thì bình tĩnh đi về phía cô, đắc ý nói:
_ Mẹ anh không phải người muốn gặp là gặp đâu!
_ Chẳng phải chú Dương cũng không phải người muốn động vào là động sao?
_ Chuyện này...? Dương Triết Phàm, mình nói không lại cô gái nhỏ này!
_ Tôi cũng nói không lại.
Diệp Thượng Phong bất lực, hóa ra cảm giác khó xử này lại khó chịu như vậy! Anh ta gật đầu, đồng ý với Lâm Ánh Yên:
_ Được, đợi chân em hết đau hẳn, anh đưa em về Diệp Thượng gia gặp mẹ anh.
_ Ngày mai là được rồi, không cần phải đợi lâu.
_ Được, tùy em.
Bây giờ tôi phải đi rồi, Dương Triết Phàm, cậu cũng về DT đi! Chân Mãn bất mãn lắm rồi!
Dương Triết Phàm gật đầu, sau đó nhìn sang Hàn Tử Châu, khẽ gọi Diệp Thượng Phong:
_ Thượng Phong, đưa Hàn Tử Châu về trường giúp tôi đi!
_ Bạn học Hàn, có muốn ngồi chung xe với Diệp Đào Hoa tôi không?
_ Hừ, đã ngỏ ý mời, ngại gì mà không đi? Yên Yên, mình về trường đây, tạm biệt!
_ Tạm biệt!
Lâm Ánh Yên nhìn bóng lưng hai người họ khuất dạng, mới quay lại nhìn Dương Triết Phàm, nhẹ nhàng bảo:
_ Chú Dương, cảm ơn chú, chuyện này để em tự nói chuyện với Diệp phu nhân, không phiền chú nữa!
_ Tại sao?
_ Chú dùng quyền bức ép người khác, em thấy không hay! Chân em cũng hết đau rồi, đi lại được! Sau ngày mai, em có thể đi học lại.
_ Được, nghe em.
...
Dương Triết Phàm đưa Lâm Ánh Yên về Dương viên, sau đó đến DT giải quyết công việc.
Hắn ra khỏi thang máy, chân bước vội đến văn phòng, ánh mắt vô tình nhìn thấy Chân Mãn đang ngủ gục trên bàn.
Hắn gõ nhẹ lên bàn, sau đó gọi:
_ Chân Mãn, mau dậy!
_ Hửm, tôi đang ăn cơm, trời đánh tránh bữa ăn, anh cho tôi ăn chút nữa đi!
_ Chân Mãn, đùi gà bị Dương bi3n thái làm rơi rồi!
Bụp.
_ Cái gì, anh ta dám sao? Tôi phải tìm anh ta tính sổ!
Dương Triết Phàm bật cười, lắc đầu đi vào văn phòng.
Dù sao cũng chưa vào làm, hắn cũng không phá hủy giấc mộng đẹp của cô ta.
Chân Mãn có lẽ là người phụ nữ thứ hai được Dương Triết Phàm đối xử khác biệt.
Có lẽ vì cả hai đều đặc biệt và có chí hướng riêng, nên qua bốn năm làm việc chung, cũng chưa từng có ý nghĩ rung động với đối phương.
...
Hôm sau, Lâm Ánh Yên cùng Diệp Thượng Phong về Diệp gia.
Anh ta nhìn cô đang lo lắng ngồi ở ghế lái phụ, không nhịn được mà lên tiếng trêu chọc:
_ Cô gái nhỏ Ánh Yên, em hôm qua còn mạnh miệng lắm mà? Sao bây giờ lại sợ hãi như vậy?
_ Em...em không có.
Cũng chỉ là nói chuyện thôi mà, em tại sao phải sợ chứ?
_ Vậy em không biết tính cách của mẹ anh rồi! Bà ấy là mụ phù thủy đáng sợ nhất, nói đúng hơn là ác độc nhất! Bà ấy có thể một tay hất bay ba anh, còn có