Diệp Thượng Phong quay về Diệp Thượng gia, muốn tìm Ẩn Doanh giúp đỡ.
Vừa vào cửa đã thấy bà đang chuẩn bị ra ngoài, anh ta vội vàng đi đến, giữ chặt tay bà, uất ức nói:
_ Mẹ ơi, Tử Châu sắp đi xem mắt rồi, mẹ giúp con đi!
_ Thằng nghịch tử này, có chuyện mới đến tìm mẹ.
Đi thôi, chúng ta đi xem diện mạo của người mà Điệp Hạ chọn làm con rể.
_ Đi luôn sao?
_ Chứ không thì sao? Muốn mất vợ thì cứ việc ở nhà!
Diệp Thượng Phong nghe vậy liền vui mừng chạy theo sau Ẩn Doanh.
Mất gì thì mất, chứ mất vợ là không được rồi!
...
Nhà hàng Đông Kinh.
Điệp Hạ và Hàn Tử Châu từ từ đi vào trong, người được hẹn cũng đã có mặt.
Hàn Tử Châu vừa nhìn qua là biết ai, với cả, anh ta vẫn còn là sinh viên năm tư, hơn cô ta ba tuổi.
Điệp Hạ đẩy Hàn Tử Châu đến ngồi cạnh Bạch Minh Dạ, còn vui vẻ ngồi xuống phía đối diện, nhìn anh ta nói:
_ Minh Dạ, đây là Châu Nhi, con gái của bác.
Chúng ta từng nói chuyện trong bữa tiệc thượng lưu đấy!
_ Dạ, con biết.
Vậy bác có thể cho bọn con không gian riêng không?
_ Được, tất nhiên là được! Vậy hai đứa nói chuyện, bác sang chỗ khác ngồi!
Hàn Tử Châu nhìn theo bóng lưng của Điệp Hạ, mà bất lực không dám lên tiếng.
Cô ta cúi đầu, không nhìn lên cũng không nhìn sang Bạch Minh Dạ.
Hai tay nắm chặt vào nhau, chỉ mong thời gian trôi nhanh một chút!
Bạch Minh Dạ nhìn Hàn Tử Châu, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, lời nói cũng không trở nên sến súa:
_ Tử Châu, anh đã từ lâu để ý đến em.
Thật sự rất muốn có cơ hội được hẹn hò với em.
Bây giờ thì có rồi, chúng ta có thể...
_ Minh Dạ, tôi thật ra đã có bạn trai rồi! Tôi đến đây cũng là vì bị ép buộc, nếu anh hiểu thì anh nói với mẹ tôi một tiếng, trả lại tự do cho tôi đi, có được không?
Từng câu từng chữ đều như con dao đâm thẳng vào lồ ng ngực Bạch Minh Dạ, khiến anh ta như chết lặng tại chỗ.
Hàn Tử Châu chăm chú quan sát biểu cảm của Bạch Minh Dạ, thấy bản thân có thể khuyên nhủ liền lên tiếng nói tiếp, nhưng lời nói chưa ra khỏi miệng, đã bị anh ta ngăn lại, cướp lời:
_ Tử Châu, em quá xem thường anh rồi! Những thứ anh nhắm đến, chưa bao giờ để lọt khỏi tầm mắt.
Nên là, em có cầu xin cũng vô ích.
Chuyện kết hôn, nghe nói sẽ đợi em tốt nghiệp, trước đó sẽ làm lễ đính hôn trước, em chuẩn bị tâm lý cho tốt một chút!
_ Minh Dạ, tình yêu ép buộc sẽ không có được hạnh phúc.
Bây giờ giải thoát cho nhau, không phải tốt hơn sao? Việc gì anh phải ép buộc bản thân lấy một người không yêu mình chứ?
Bạch Minh Dạ nhướn mày lạnh lùng nhìn Hàn Tử Châu, không nhanh không chậm, đáp lại:
_ Bởi vì thứ anh thích, luôn là thứ đặc biệt.
Cho dù em có thích hay không, cũng không quan trọng.
Bởi vì mẹ em đã chọn tôi rồi!
_ Anh...
Hàn Tử Châu vừa tức vừa giận, chỉ hận không thể cho Hàn Tử Tửu ra đây, đấm cho cái tên này vài phát.
Bạch Minh Dạ cũng quá nham hiểm rồi, vậy mà lại dùng sức ép của Điệp Hạ để uy hiếp cô ta.
Xem như lần này anh ta thắng đi!
_ Châu Nhi, trùng hợp quá, em cũng ở đây sao?
_ Diệp Thượng Phong?
Hàn Tử Châu bất ngờ nhìn theo tiếng nói, Diệp Thượng Phong và Ẩn Doanh cùng đi đến, khiến cô không biết nên xử lý tình huống này thế nào!
Bạch Minh Dạ vẫn bình tĩnh ngồi uống nước, cũng không thèm nhìn Diệp Thượng Phong và Ẩn Doanh lấy một cái.
Nhàn nhã muốn xem thử đây lại là vở kịch hay gì đây!
Diệp Thượng Phong kéo Hàn Tử Châu đứng lên, còn thân mật vuốt tóc cô ta, khiến Bạch Minh Dạ tức giận, quát lớn:
_ Diệp Thượng Phong, anh đang làm gì thế hả? Đây là vợ tương lai của tôi, anh mau buông cô ấy ra!
_ Trùng hợp thật, đây cũng là bạn gái của tôi!
_ Cái gì? Người bạn trai mà em nói là anh ta sao?
Hàn Tử Châu ngước nhìn Diệp Thượng Phong, sau đó khẽ gật đầu.
Hai tay cũng vô thức đẩy Diệp Thượng Phong ra, tránh đi vài ôm của anh ta.
Diệp Thượng