_ Tinh Tinh, em phải về thật sao? Ở lại thêm ít hôm đi mà!
_ Ba gọi về rồi! Em được nghỉ hơn một tháng lận, khi quay lại sẽ vừa hay nhận bằng tốt nghiệp.
_ Em định để anh ở lại đây hơn một tháng sao? Em đành lòng sao?
Lâm Ánh Yên kéo khóa vali, sau đó đi đến ngồi vào lòng Dương Triết Phàm, nhỏ giọng an ủi:
_ Ngoan, em đâu có về nhà lấy chồng đâu mà anh lo.
Em về thăm nhà, thăm ba mẹ, tháng sau em quay lại.
_ Vậy tối nay,...em chiều anh nha?
_ Chiều cái gì?
_ Không cần nữa, bây giờ luôn cũng được!
Dương Triết Phàm như hổ đói, vồ lấy Lâm Ánh Yên, nhắm chuẩn ngay môi mà hôn lên.
Cô cuối cùng cũng hiểu, từ "chiều" trong miệng hắn nói là gì rồi! Nhưng bây giờ là gần chiều, cô không muốn như vậy một chút nào!
Dương Triết Phàm từ từ hôn xuống cổ, Lâm Ánh Yên đẩy hắn ra, khó khăn lên tiếng:
_ Phàm, anh đừng như vậy mà! Mai em về mà có dấu hôn, mẹ la em đó!
_ Nhưng anh thật sự không nhịn được trong một tháng.
_ Nhưng không được, đợi em quay lại, anh muốn làm gì cũng được!
Câu nói thành công khiến Dương Triết Phàm dừng lại, vẻ mặt nham hiểm nhìn Lâm Ánh Yên, nụ cười cũng trở nên quái dị, nhỏ giọng hỏi lại:
_ Em vừa nói gì cơ?
_ Em nói, khi em quay lại, anh muốn làm gì cũng được!
_ Đây là em nói đấy nhá! Đến lúc đó thì đừng cầu xin anh.
Doạ em rồi, sửa soạn đi, anh đưa em về.
_ Không cần, em tự bắt xe về được!
Dương Triết Phàm nhìn Lâm Ánh Yên, ánh mắt si tình của hắn, cứ khiến người khác phải mê mẩn.
Cô chỉnh trang lại, sau đó kéo vali, nhìn anh hỏi:
_ Không tiễn em sao?
_ Không nỡ.
_ Vậy em đi đấy nhá? Tạm biệt!
Dương Triết Phàm mỉm cười, đi đến bế cô ngang hông, một tay giữ chặt cô, một tay kéo vali, giọng nói không nỡ như đứa trẻ khi thấy mẹ đi làm xa!
_ Tinh Tinh, giữ liên lạc, đừng để anh lo lắng.
Ăn uống đủ bữa, đừng nghiên cứu ba cái sách thời trang gì đấy nữa! Phải rồi, em không được để bụng đói, không có anh ở bên cạnh, em chú ý một chút! Có nghe không?
_ Em biết rồi, anh chẳng khác nào mẹ em.
Mỗi lần đi xa, đều căn dặn đủ điều! Anh cũng giữ gìn sức khỏe, đừng làm việc quá sức, có biết không?
Dương Triết Phàm hôn nhẹ lên môi cô, mỉm cười đáp:
_ Nghe rồi, phu nhân cũng nhớ những lời anh dặn đấy!
_ Ừm...
...
Bạch Minh Dạ ngồi bắt chéo chân lên bàn, ánh mắt dò xét nhìn Bạch Uyển Diệp, khó chịu hỏi:
_ Diệp Nhi, em buồn như vậy mấy ngày nay rồi! Ba hỏi cũng không nghe em trả lời, có chuyện gì sao?
_ Anh, Khương gia bị phá sản rồi, anh thì có Điệp gia giúp sức, anh cũng nên tìm cho em một gia tộc nào đó đi chứ? Cứ ngồi không như vậy, em thật sự không chịu được!
_ Hừ, nhóc con như em biết lo cho Bạch gia này rồi sao? Đúng là hiếm thấy mà!
Bạch Uyển Diệp ngước nhìn anh mình, tức giận quát lại:
_ Anh nói gì thế hả? Em không lo cho Bạch gia khi nào? Em tốt nghiệp đại học rồi, còn anh? Năm tư rồi đã thấy gì đâu? Định tốt nghiệp cùng lúc với Hàn Tử Châu sao?
_ Nè, đừng có mà đem năng lực của tao ra so sánh với mày.
Mày giỏi, ok tao công nhận.
Nhưng đáng tiếc, tao làm anh mày, cay không?
_ Anh...
Bạch Uyển Diệp tức giận, nhìn Bạch Minh Dạ đắc ý như vậy, thật sự khiến cô ta tức điên lên mà!
_ Thôi đi! Diệp Nhi đừng tức giận, ba có chỗ dựa cho con rồi! Ngồi xuống nào!
_ Ba, là ai vậy, gia thế thế nào?
Bạch Cường nhìn Bạch Uyển Diệp, sau đó ngồi xuống ghế, nhàn nhã nhấp vài ngụm trà, sau đó trả lời:
_ Là Diệp Thượng Phong, đại thiếu gia của Diệp Thượng gia.
_ Diệp Thượng Phong? Con không thích.
Anh ta là người thế nào, ai ai ở Đế Đô này mà không biết? Con không đồng ý đâu!
_ Diệp Nhi, ba nói đúng đó! Với cả, hắn ta và Hàn Tử Châu rất yêu nhau, chỉ vì bị ép mới chấp nhận lấy anh.
Em dụ dỗ được hắn ta, thế há chẳng phải chúng ta chọc tức họ điên lên sao? Từ người yêu thành chị em, không phải rất thú vị sao?
Bạch Uyển Diệp vừa nghe thấy vậy, đã vui mừng nhìn Bạch Minh Dạ, đôi mắt bỗng nhiên sáng lên, giọng nói đầy hứng thú, nói:
_ Là vậy thật sao?