Được ai đó ôm chặt vào lòng, cơ thể Giản Tinh cứng đờ, tim đập dồn dập, bản thân dường như có thể nghe thấy tiếng thịch thịch thịch.
Cậu đang cầm kéo, sợ Thẩm Tiêu bị thương, cậu giơ nó lên cao, cách xa anh, mặc cho anh ôm mà không nói.
Thấy cậu không từ chối, Thẩm Tiêu cười vùi đầu vào hõm cổ cậu, cánh môi mỏng kề sát vành tai Giản Tinh, nở nụ cười trầm lắng.
Âm thanh cuốn hút và ngứa ran bên tai khiến Giản Tinh run rẩy, màu đỏ lan đến lỗ tai, chẳng mấy chốc đã tràn ra khắp mặt.
Thẩm Tiêu nhận ra ngay, nụ cười càng sâu hơn.
Buông Giản Tinh ra, anh lấy cái kéo trong tay cậu để sang một bên, đoạn nắm tay cậu vào nhà.
Mặt Giản Tinh càng đỏ, cậu khẽ giằng ra, nhưng Thẩm Tiêu không chỉ không buông tay, trái lại còn nắm chặt hơn.
Giản Tinh nhìn bóng lưng anh, hiểu ra: “Anh Thẩm, anh thấy tin trên mạng rồi ạ?”
“Ừ.”
“Anh lo cho em nên mới trở về?”
“Ừ.”
Giản Tinh thấy lòng mình ấm áp: “Anh Thẩm đừng lo, em không sao.
Vừa nãy quản lý, anh Phó và chị Tuệ đã tới đây, họ nói cứ giao cho họ giải quyết là được.”
“Ừ.”
Giản Tinh nghiêng đầu thấy ý cười nơi khóe môi Thẩm Tiêu, xác định anh không lo mới không nói nữa.
Thẩm Tiêu dắt Giản Tinh vào nhà, ấn cậu xuống ghế sofa, đoạn quỳ một gối trước mặt cậu.
Anh chống hai tay lên tay vịn hai bên Giản Tinh, bọc cậu trong chiếc ghế, ngẩng đầu nhìn cậu.
Động tác ấy khiến hai người kề sát sàn sạt, bị vây trong không gian hẹp, Giản Tinh cảm thấy có áp lực vô hình, hơi ngửa đầu ra sau.
Thẩm Tiêu thấy vậy, khóe môi cong lên ý cười vui vẻ, lại áp sát cậu thêm mấy phần.
Tiến lùi mấy hồi, đến khi Giản Tinh không thể lùi nữa, gương mặt đỏ như quả táo, cuối cùng không nhịn được kêu: “Anh Thẩm…”
Mới cất tiếng đã bị Thẩm Tiêu ngắt lời: “Thế nên… Sao Nhỏ vào giới giải trí là vì tìm anh báo ân?”
Giản Tinh sửng sốt, quả táo trên mặt đã chín mọng: “Anh… anh thấy hết rồi à.”
“Ừ.” Thẩm Tiêu cười khẽ, “Để anh đoán xem Sao Nhỏ đã làm những gì vì anh nhé.
Xem hết những phim và chương trình của anh?”
“… Vâng.”
“Bỏ phiếu cho anh?”
“Vâng.”
“Học điệu nhảy của anh?”
“Vâng.”
“Ở đoàn phim hầm canh cho anh?”
“… Vâng.”
Mỗi khi hỏi một câu, Thẩm Tiêu lại ép sát vào cậu thêm một phần.
Hỏi đến đây, hai người đã có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
“Hằng ngày tỏ tình với anh?”
“Vâng… hả?”
Giản Tinh muộn màng nhận ra, mặt đỏ bỏng tay, “Không… không tỏ tình hằng ngày.”
Thẩm Tiêu cười khẽ: “Thế ai đã làm sáng tỏ cho anh vào lúc anh bị kẻ khác bêu xấu?”
Nhìn vào ánh mắt ung dung chứa đầy ý cười của anh, Giản Tinh nghĩ một chút là hiểu ngay anh nói đến chuyện gì, xấu hổ nói: “Anh biết rồi.”
Thẩm Tiêu cười sâu xa, anh lấy điện thoại, mở weibo, ấn vào weibo của Một Vì Sao Nhỏ, đưa cậu đọc tin mỗi ngày: “Còn nói không phải hằng ngày tỏ tình với anh?”
Giản Tinh tiếp tục đỏ mặt: “Không phải tỏ tình, chỉ là…”
Thẩm Tiêu kề sát cậu, nhẹ giọng hỏi: “Chỉ là gì?”
Giản Tinh nghĩ mãi không ra câu trả lời thích hợp, dứt khoát nhìn anh bằng vẻ mặt vô tội: “Anh biết từ khi nào vậy?”
Thẩm Tiêu nhướng mày: “Em đoán xem?”
Giản Tinh ngẫm nghĩ, mắt sáng lên: “Từ khi ghi hình Sàn học vũ đạo?” Phương pháp tính toán trong tấm ảnh làm sáng tỏ cho Thẩm Tiêu hồi đó có phần giống với phương pháp tính toán động tác vũ đạo của cậu.
Thẩm Tiêu xoa đầu khen ngợi sự thông minh của cậu: “Đúng rồi, khi đó thật sự làm anh giật mình lắm đấy.
Ngoài những thứ này ra, để anh nghĩ xem, Sao Nhỏ còn làm gì vì anh mà anh không biết nào.
Chẳng hạn…”
Thẩm Tiêu nhìn sâu vào mắt cậu: “Vào giới giải trí để làm gì? Tìm anh báo ân, sao phải vào giới giải trí?”
Giản Tinh hơi đỏ mặt, nhìn anh không nói.
Thẩm Tiêu nhìn cậu chằm chằm, rặt vẻ phải có được đáp án mới thôi.
Giản Tinh hết cách, đành khai báo thật: “Em… em cứ tưởng anh ở giới giải trí không tốt lắm.”
“Hả?” Thẩm Tiêu khó hiểu.
Giản Tinh lí nhí: “Em thường thấy trên mạng có tin anh bị cướp mất vai, có phim anh rõ ràng có thể là nam chính, như lại vì không có hậu thuẫn nên đành làm vai phụ.”
Thẩm Tiêu sững sờ, hồi lâu sau mới ghé sát vào cậu, hạ giọng nói: “Thế nên em vào giới giải trí để giúp anh?”
“…Vâng.”
“Vào giới giải trí, trở thành diễn viên xuất chúng, thành lập phòng làm việc riêng, tranh thủ tài nguyên cho anh?”
Giản Tinh xấu hổ gật đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Lần trước biết anh căn bản không thiếu tài nguyên là em biết em không tự lượng sức mình rồi.”
Thẩm Tiêu nhìn cậu hồi lâu, sau đó cười rộ lên.
Sao lại có người tuyệt vời thế này, tình cờ nói một câu cũng khiến trong mắt trong tim anh toàn là cậu, không thể chứa thêm bất cứ thứ gì khác.
“Sau khi phát hiện anh không cần giúp đỡ thì sao? Không báo ân nữa à?”
“Đương nhiên không phải, ân tình là chuyện cả đời mà.”
Cả đời ư?
Lòng Thẩm Tiêu nổi sóng, ánh mắt nhìn cậu trở nên dịu dàng khôn tả, giọng anh cực nhẹ: “Thế cả đời này em định báo ân thế nào?”
Giản Tinh nghiêm túc nói: “Anh Thẩm cần gì em cũng làm được.”
Thẩm Tiêu hơi nhếch mép: “Đúng là có một việc hiện tại anh đang cần.”
Giản Tinh nhìn anh, đôi mắt vừa sáng vừa chờ mong.
Thẩm Tiêu cười khẽ, nói từng chữ một: “Anh không thiếu gì cả, chỉ thiếu… một người bạn đời.”
Mắt Giản Tinh run run, trái tim như bị thứ gì đó kéo lên cao và giữ thật chặt.
Thẩm Tiêu cười: “Hơn nữa anh đã có người mình thích rồi, nhưng không biết người ấy có thích anh không.”
Giản Tinh ngây người, trái tim vừa bay