‘Chiến hồn’ quay phim gấp rút, Thẩm Tiêu chỉ xin nghỉ được hai ngày.
Chiều ngày hôm sau, anh không thể không tạm biệt bạn trai vừa mới xác nhận quan hệ.
Bạch Đồ đứng ngoài sân nhìn sếp nhà mình đang ôm Giản Tinh không chịu buông tay ở trong nhà, ngẩng đầu nhìn trời.
Thời nay đúng là ác ôn với hội độc thân.
Giản Tinh cũng lưu luyến lắm: “Hay là em tiễn anh ra sân bay nhé.”
Mắt Thẩm Tiêu sáng quắc, nhưng thoáng cái đã bình tĩnh lại.
Tuy anh rất muốn, nhưng anh sớm muộn gì cũng phải đi, nào nỡ lòng để Giản Tinh bôn ba đi về hai tiếng đồng hồ chứ.
Thẩm Tiêu quay đầu liếc xéo cái người đang đứng bên ngoài và thi thoảng lại nhìn trộm vào đây, Bạch Đồ bị bắt ngay tại trận, chột dạ ngẩng đầu nhìn trời, vội vã chạy ra khỏi sân không dám ngó nữa.
Trong nhà, Thẩm Tiêu nhìn người ngoan ngoãn trước mắt, trái tim mềm thành vũng nước, anh kéo nhẹ một cái, ôm Giản Tinh vào lòng, cúi mặt tì lên vai cậu.
“Làm thế nào đây? Chưa đi mà anh đã bắt đầu nhớ em rồi.”
Giản Tinh đỏ mặt thỏ thẻ: “Em… em cũng sẽ nhớ anh.”
Thẩm Tiêu được nước lấn tới: “Thế anh phải hôn thêm cái nữa.”
Giản Tinh càng đỏ mặt, cậu chưa từng biết Thẩm Tiêu lại có một khía cạnh lưu manh thế này.
Tim cậu đập thình thịch, đỏ mặt chạm nhẹ vào má anh một cái.
Lúc toan lùi lại thì bị Thẩm Tiêu đuổi tới, đôi môi dán lên lần nữa.
Hai người quấn quýt hồi lâu, đến khi Thẩm Tiêu không thể không đi mới quyến luyến không rời buông Giản Tinh ra và quay bước.
Giản Tinh muốn tiễn anh nên đi theo sau, nhưng bị ăn ngăn lại.
“Đừng tiễn nữa, em cứ thế là anh thật sự không nỡ đi nữa đâu.”
Giản Tinh đành đỏ mặt đứng im: “Vậy… em đợi anh về.”
Thẩm Tiêu nhếch môi, nghiêng người hôn lên dái tai cậu: “Ừ.” Đoạn quay người sải bước rời đi.
Thẩm Tiêu không quay đầu, anh sợ nếu quay đầu thì anh sẽ không nỡ đi nữa.
Lần đầu tiên Thẩm Tiêu hiểu ông già nhà mình, ngoài mẹ anh ra thì không để ý gì cả.
Có một số người, một khi đã có người bận lòng thì sẽ không thể chứa nổi thêm thứ gì khác.
Thẩm Tiêu đi rồi, Giản Tinh thu dọn đôi chút, sau đó bắt xe đến học viện Nghệ thuật Quốc gia.
Đang trong giờ học nên sân trường vắng tanh, Giản Tinh đi băng băng đến phòng làm việc của hiệu trưởng, chưa vào cửa đã nghe thấy giọng trẻ con thân quen vang lên trong phòng.
Cửa đang mở, Giản Tinh đi đến cửa thì trông thấy một bóng dáng quen thuộc, là Tiểu Phi mà cậu từng gặp trong ‘Món ngon và Gia đình’.
Tiểu Phi cũng trông thấy cậu, vui vẻ kêu lên: “Anh Tiểu Tinh.” Cậu bé chạy ngay ra và ôm chầm lấy cậu.
Giản Tinh cũng bất ngờ: “Tiểu Phi, sao em lại ở đây? Không đi học à?”
“Hôm nay trường em tổ chức chơi Thu, vừa được về nên em đến chơi với bố.”
“Bố?!”
Giản Tinh nhìn Vương Nguyệt Huy trong phòng làm việc của hiệu trưởng, đột nhiên hiểu ra.
Cậu cung kính chào: “Chào hiệu trưởng ạ.”
Vương Nguyệt Huy quan sát cậu, cười ôn hòa: “Đến rồi à, ngồi đi.”
Tiểu Phi hớn ha hớn hở kéo cậu vào phòng, rót nước cho cậu, đưa hoa quả và bánh ngọt cho cậu, dáng vẻ như người lớn hiếu khách.
Vương Nguyệt Huy nhìn bộ dạng của con trai, thấy rất mới lạ: “Tiểu Phi rất thích cậu.”
Giản Tinh xoa đầu Tiểu Phi, nói với Vương Nguyệt Huy: “Hiệu trưởng, cảm ơn chú chuyện hôm qua ạ.”
Vương Nguyệt Huy nhìn Tiểu Phi thân thiết tựa vào người Giản Tinh, cười nói: “Trên đời không có lòng tốt nào vô duyên vô cớ.
Tôi đồng ý giúp cậu, một là vì cậu quả thực là một sinh viên ưu tú, là hiệu trưởng, tôi đương nhiên nên bảo vệ sinh viên của mình và danh dự của trường.
Hai là cảm ơn cậu trước kia ở chương trình đã chăm sóc ông cháu Tiểu Phi.”
“Vì bận công việc nên Tiểu Phi không thân với chúng tôi lắm.
Không ngờ sau khi nó đi ghi hình với ông nội về lại tặng quà cho tôi và mẹ nó, nói là anh Tiểu Tinh của nó kêu nó mua.
Nó đi mười mấy ngày, hiểu biết hơn rất nhiều, tôi nên cảm ơn cậu.”
Vương Nguyệt Huy cười: “Còn một nguyên nhân quan trọng khác, thầy của cậu có gọi cho tôi.
Giản Tinh, ngay cả tôi cũng không biết cậu lại là học trò của ông Nghiêm đấy.”
Giản Tinh xấu hổ: “Diễn xuất của cháu còn kém, sợ mất mặt thầy nền không dám nói cho người khác ạ.”
Vương Nguyệt Huy sửng sốt, cười thầm.
Chắc Giản Tinh không biết, nếu người khác biết cậu là học trò của Nghiêm Lâm Trung, tất cả mọi thứ sẽ khác hẳn.
Bên kia, Thẩm Tiêu ra khỏi nhà và lên xe, khoảnh khắc cửa xe đóng lại, nụ cười trên mặt anh chợt mất hút.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho một người, đối phương nghe máy, anh hỏi ngay: “Tra rõ chưa?”
…
Không biết Thẩm Tiêu nghe gì, đôi mắt xẹt qua ý giết người.
“Tôi biết rồi.” Giọng lạnh như đá.
Thẩm Tiêu cúp máy, chuẩn bị gọi tiếp, nhưng khi ấn số chợt ngừng lại, tính toán xong bèn gọi cho một số khác.
Bên kia có một giọng nói dịu dàng truyền đến: “A lô, Tiêu Tiêu à, có việc gì sao con?”
Gương mặt Thẩm Tiêu dịu đi: “Mẹ, con có việc muốn nhờ mẹ giúp.”
Phỉ Tịnh sững người, con trai họ lớn đến 30 tuổi, đây là lần đầu tiên mở miệng nhờ họ giúp đỡ.
Phỉ Tịnh có phần xúc động: “Việc gì vậy con?”
“Giải trí Chinh Đồ tổn thương một người bạn của con.”
“Con muốn dạy dỗ chúng?”
Thẩm Tiêu không che giấu ác ý: “Không chỉ là dạy dỗ.”
Phỉ Tịnh hiểu ngay: “Được, cứ giao cho mẹ.” Đôi mắt dịu dàng như nước lóe sáng, chần chừ một hồi, bà hỏi, “Tiêu Tiêu, người con nói là bạn nào của con?”
Thẩm Tiêu hiểu ý của bà, cười thầm: “Là kiểu bạn mà mẹ đang nghĩ.”
Phỉ Tịnh mừng quá đỗi: “Khi nào đưa về cho bố mẹ gặp nhé.”
Nụ cười rạng rỡ của Giản Tinh chợt hiện lên trong mắt anh: “Chắc là vẫn chưa được, con sợ dọa em ấy chạy mất.”
“Bạn ấy không biết thân phận của con à?”
“Vâng.”
“Con đừng lừa gạt người ta, tốt nhất nên sớm nói rõ ràng đi.
Nếu đối phương chê nhà chúng ta, mẹ và bố con có thể tranh thủ giúp con.”
Thẩm Tiêu cười sâu xa: “Mẹ, em ấy tên là Giản Tinh, Giản trong đơn giản, Tinh trong tinh tú.”
Phỉ Tịnh mở to mắt.
Mấy ngày sau, những tin tức trên mạng liên quan đến Giản Tinh dần lắng xuống, cư dân mạng hóng no