Xe của hai người đến cổng hội trường một trước một sau, có nhân viên công tác đã đợi sẵn ở đó.
Trong hội trường tiếng người huyên náo, bên ngoài cũng có rất nhiều người vây quanh, có fan của nghệ sỹ tham gia đêm hội, có phóng viên của các tờ báo nhỏ, tất cả đều đang cầm máy ảnh chụp nghệ sỹ liên tục.
Lối vào là một con đường dài ngoằng, nhưng chỉ đủ cho một chiếc xe đi qua.
Xe của Thẩm Tiêu vào trước, men theo con đường, dừng ở quảng trường.
Thẩm Tiêu xuống xe.
Khoảnh khắc anh xuất hiện, người hâm mộ lập tức điên cuồng hét chói tai.
“Tiêu thần! Tiêu thần!…”
Tiếng hô vang thấu trời xanh.
Các nhân viên xung quanh cũng rất kích động, họ cảm thán, không hổ là thị đế, thể diện khác hẳn.
Thẩm Tiêu nở nụ cười nhạt, vẫy tay chào fan, đi theo nhân viên lên bậc thang, tiến vào cửa hội trường.
Đến khi người bên ngoài không nhìn thấy nữa, anh mới dừng lại và không đi tiếp.
Nhân viên hỏi: “Anh Thẩm, sao vậy ạ?”
Thẩm Tiêu quay đầu nhìn ra ngoài, nói: “Tôi đợi người.”
Nhân viên có phần tò mò, với địa vị ngày nay của Thẩm Tiêu trong giới, người khiến anh phải đợi không nhiều lắm.
Thấy vẫn còn sớm, nhân viên cũng không tiện giục anh, bèn đứng đó đợi với anh.
Đợi suốt nửa tiếng, mấy nhóm đã đi qua họ, thế mà vẫn chưa đợi được người Thẩm Tiêu cần.
Thẩm Tiêu chẳng mảy may mất kiên nhẫn, vẫn luôn nhìn chằm chằm lối vào.
Nhân viên càng lúc càng tò mò, cũng nghển cổ nhìn ra bên ngoài, muốn biết rốt cuộc là ai có mặt mũi oách thế, khiến Thẩm Tiêu phải đợi.
Lúc Giản Tinh và Lâm Tuệ vào hội trường thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Giản Tinh không có xe, xe là của Lâm Tuệ, khoảng hơn 100 nghìn, gọi là thay cho đi bộ mà thôi.
Ở chốn Kinh Đô, nó thật sự hơi quèn.
Lái đi đường thì không sao, nhưng lái đến chỗ toàn minh tinh thì có vẻ không đáng để vào mắt.
Xe là mặt mũi của minh tinh, minh tinh có kém cỏi đến mấy cũng sẽ có chiếc xe để tham gia đêm hội.
Thế là, lúc hai người đi vào, nhân viên tưởng họ lái nhầm chỗ, bèn ngăn họ lại, yêu cầu họ lái sang chỗ khác.
Giản Tinh hạ cửa xe xuống, lấy thiệp mời ra, nhân viên lại yêu cầu cậu xuất trình thẻ căn cước.
Lần đầu tiên Giản Tinh tham gia đêm hội, không thấy có gì sai, cậu lấy thẻ căn cước ra cho đối phương xem.
Khi nhân viên xác nhận được thân phận của Giản Tinh, miệng há to đến nỗi có thể nhét một quả trứng gà.
Vụ dây dưa bị những người khác chen ngang, nửa tiếng sau hai người mới vào được hội trường.
Fan ở cổng hội trường cũng kinh ngạc và ghét bỏ khi thấy chiếc xe nát này, nhao nhao đoán xem là minh tinh nhỏ hạng 18 nào, không ngờ người xuống xe lại là Giản Tinh.
Khoảnh khắc nhận ra cậu, sự ghét bỏ khi nãy bị quăng ngay ra sau gáy, họ điên cuồng hét lên.
“Sao Nhỏ! Sao Nhỏ!”
Giản Tinh tạm biệt Lâm Tuệ và xuống xe, nhận được đãi ngộ nhiệt tình như vậy, cậu hơi xấu hổ.
Cậu vẫy tay chào người hâm mộ, nở nụ cười rạng rỡ, lập tức dẫn đến những tiếng hét còn điên cuồng hơn, cùng với vô số ánh đèn chớp nhoáng.
“Á á á á, sao có thể đáng yêu thế này!”
“Muốn véo ghê, phải làm sao đây.”
…
Đối mặt với sự nhiệt tình ấy, Giản Tinh hơi bối rối, đành đỏ mặt đứng đó, không biết nên làm gì.
Đến khi nhân viên chạy lên bảo cậu có thể vào trong hội trường rồi, cậu mới thở phào.
Cậu vẫy tay chào fan lần nữa, sau đó đi theo nhân viên lên thềm.
Thẩm Tiêu nghe tiếng hét là biết Giản Tinh đến rồi, anh bước lên hai bước, đợi ở ngay cửa, trông thấy nhân viên dẫn Giản Tinh lên.
Giản Tinh đi khá nhanh, vừa bước lên bậc thềm cuối cùng thì thấy Thẩm Tiêu đứng ở cửa, hiểu ra anh đang chờ mình, cậu cười rạng rỡ, bước nhanh tới: “Anh Thẩm.”
“Sao lâu thế?”
“Ở cổng hội trường kiểm tra thẻ căn cước mất một lúc, sau lại kẹt xe thêm một lúc.”
Thẩm Tiêu nhíu mày: “Thẻ căn cước?”
Anh lạnh lùng nhìn sang nhân viên sau lưng Giản Tinh.
Nhân viên nọ biến sắc, vội kính cẩn nói: “Xin lỗi anh Thẩm và cậu Giản, chắc khâu nào đó đã xảy ra vấn đề, tôi sẽ đi điều tra ngay.”
Giản Tinh nghi hoặc: “Thẻ căn cước thì làm sao? Có gì sai ư?”
Thẩm Tiêu cười lắc đầu: “Không sao, vào thôi.” Người tham gia đêm hội long trọng thế này lại phải xác nhận thân phận bằng thẻ căn cước, đấy là một kiểu sỉ nhục.
Cũng chỉ có Giản Tinh mới không để ý.
Giản Tinh không nghi ngờ gì, đi theo Thẩm Tiêu vào phòng hóa trang.
Lúc đợi thợ trang điểm, Thẩm Tiêu nhìn cậu qua gương, hỏi: “Căng thẳng không?”
Giản Tinh chỉ thấy khá mới mẻ, lắc đầu: “Không mà.
Anh Phó nói em chỉ cần theo sau anh và chị Nhan Chỉ, đi thảm đỏ xong là được.”
Phỏng vấn đoàn phim cũng do Thẩm Tiêu và Nhan Chỉ phụ trách trả lời, cậu chỉ cần làm nền thôi.
Thẩm Tiêu bật cười, hạ thấp giọng khen ngợi: “Sao Nhỏ của chúng ta giỏi thật đấy, lần đầu tiên anh đi thảm đỏ đã lo sốt vó luôn.”
Trang điểm xong, hai người được dẫn vào phòng chờ.
Thảm đỏ có thời gian và thứ tự sẵn, lúc này đã gần đến thời gian bắt đầu, gần như tất cả mọi người đều đang đợi ở đây.
Nơi này bao gồm toàn bộ trai tài gái sắc của giới giải trí, cực kỳ chói mắt.
Phòng chờ rất lớn, bố trí rất nhiều bàn ghế, nhưng người ngồi rất ít, đa số đều đang đứng túm năm tụm ba, nhỏ giọng trò chuyện.
Trước khi đến, Thẩm Tiêu đã dạy cho Giản Tinh, thảm đỏ của Đêm hội phim ảnh tính bằng đơn vị đoàn phim, đa số những người đứng với nhau đều là người chung đoàn.
Giản Tinh chỉ nhận ra vài người, nhìn sơ qua một lượt, ngoại trừ đoàn phim ‘Cảnh sát đặc nhiệm quốc gia’, ‘Gương đồng’ và ‘Kỳ thi đại học của chúng ta’, còn lại cậu gần như không biết.
May mà đã trải qua mấy ngày học hành cấp tốc, cậu có thể đọc tên hầu hết mọi người.
Thẩm Tiêu và Giản Tinh sánh vai đi vào phòng chờ, hai người tự mang hào quang, vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, ngay lập tức có không ít người đi về phía họ.
Trên đường, Lâm Tuệ đã phổ cập cho Giản Tinh, giới giải trí là nơi nhìn người, bữa tiệc giống kiểu Đêm hội phim ảnh là cách tốt nhất để nhận ra sức ảnh hưởng của một người.
Một người có sức ảnh hưởng thế nào, khi anh ta vào hội trường là biết.
Trước đó Giản Tinh không hiểu, nhưng nhìn Thẩm Tiêu được mọi người vây quanh, cậu cuối cùng cũng hiểu ý của Lâm Tuệ.
Người có hào quang chiếu rọi khắp nơi, đương nhiên là ánh trăng được muôn sao vây quanh.
Giản Tinh bị chen sang một bên, đang định rời đi, một giọng nói quen thuộc mang theo ý cười chợt truyền đến: “Cậu Giản, sao thấy tôi là đi vội thế? Chẳng lẽ tôi đắc tội cậu Giản chỗ nào à?”
Câu nói ấy thu hút sự chú ý của mọi người, Giản Tinh cũng trở thành tiêu điểm trong phòng, bởi vì người nói quá có trọng lượng.
Giản Tinh lễ phép đáp: “Chào anh Hàn.”
Người đến là Hàn Đinh.
Ánh mắt Hàn Đinh đảo qua đảo lại giữa Thẩm Tiêu và Giản Tinh, ý cười sâu thêm, anh đứng trước mặt Giản Tinh: “Cậu Giản, lâu rồi không gặp, gần đây ổn chứ?”
“Ổn lắm, anh Hàn thì sao?”
Hai người thoải mái trò chuyện, trong mắt người lạ thành ngay ý khác.
Hàn Đinh có thân phận gì? Cựu ảnh đế, hiện là chủ tịch của Hiệp hội Điện ảnh và Âm nhạc quốc gia.
Nói không ngoa lắm, hiện tại anh giậm châm một cái là cả giới giải trí phải rung chuyển.
Người như vậy lại chủ động hỏi han Giản Tinh, có thể thấy quan hệ của hai người không hề tầm thường.
Nhớ lại trước kia ai đó nói sau lưng Giản Tinh có người chống đỡ, mọi người không nhịn được suy đoán, người nọ có phải Hàn Đinh không.
Nói chung, mấy câu của hai người đã khiến Giản Tinh được tất cả mọi người xem trọng.
Lúc mọi người không để ý, Thẩm Tiêu nhìn Hàn Đinh và cười khẽ, kèm theo mấy phần cảm kích.
Hàn Đinh không để ý đến Thẩm Tiêu, nói với Giản Tinh: “Ừm, cũng tốt lắm.
Lâu rồi không gặp chị cậu, khi nào mọi người cùng nhau ăn một bữa nhé.”
Giản Tinh chớp mắt, hồi lâu không phản ứng, lúc đang định gật đầu đồng ý thì nghe thấy tiếng của Nghiêm Nhan.
“Cậu Giản hôm nay đẹp trai ghê.”
Giản Tinh vui vẻ cười nói: “Chị.”
Hàn Đinh cũng cười gọi: “Nhan Nhan.”
Nghiêm Nhan lườm anh một cái, đi đến bên cạnh Giản Tinh, đứng sát sàn sạt, dùng giọng chỉ hai người nghe thấy, rủ rỉ: “Bố chị cũng đến rồi đấy.”
Giản Tinh kinh ngạc quay đầu nhìn quanh, quả nhiên trông thấy người đang được rất nhiều người vây ở giữa chính là thầy của cậu, Nghiêm Lâm Trung.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, Nghiêm Lâm Trung nhìn sang chỗ cậu.
Trước khi hai người chạm mắt, Giản Tinh cuống quýt quay đi, còn âm thầm dịch bước trốn ra sau lưng Nghiêm Nhan.
Nghiêm Nhan biết