Gần 7 giờ, thảm đỏ đã trải sẵn, Đêm hội phim ảnh sắp bắt đầu.
Nhân viên tuân theo thứ tự đã định, cẩn thận sắp xếp cho các nghệ sỹ nổi tiếng.
Những người đi đầu tiên, đương nhiên đều là Thái Sơn Bắc Đẩu của giới giải trí, chẳng hạn như mấy nhà nghệ thuật kì cựu có địa vị cao nhất trong giới, hiệu trưởng của Học viện Nghệ thuật Quốc gia Vương Nguyệt Huy, đạo diễn trứ danh nhất trong nước Lâm Lập, hay mấy sếp lớn của các công ty giải trí đình đám,… Lúc này, các ông lớn đứng ở trung tâm mọi người, chuyện trò sôi nổi.
Trong hội trường, âm nhạc chợt vang lên, thời gian đã đến rồi.
Các nghệ sỹ tự động tránh sang hai bên, nhường lối ở giữa cho các ông lớn đi ra.
Các ông lớn cũng không khiêm nhường, người già đi trước, lớp trẻ theo sau, cùng nhau đi ra cửa.
Giản Tinh đứng cùng đoàn phim ‘Gương đồng’, nhìn người đi đầu hàng, cậu trốn ra sau lưng Thẩm Tiêu, cố gắng giấu kín chính mình.
Lâm Lập đi bên trái, gần đoàn phim cậu nhất, lúc đi qua, ông bỗng ngừng lại.
Người của đoàn phim vội chào hỏi: “Chào đạo diễn Lâm.”
Lâm Lập gật đầu, quan sát Thẩm Tiêu, khen: “Tiểu Thẩm hôm nay trang điểm giống Ngô Hàn ghê đấy.” Ngô Hàn, tên của nam chính trong ‘Gương đồng’.
Thẩm Tiêu cười không nói.
Lâm Lập lại nhìn sang Giản Tinh sau lưng anh, thấy động tác trốn tránh vụng về của cậu, không nhịn được buồn cười.
“Hôm nay Tiểu Tinh không chào bác, không lễ phép như ngày thường nhỉ.”
Phòng chờ im phăng phắc, ánh mắt của tất cả mọi người lại dồn hết vào Giản Tinh.
Lâm Lập xưa nay là người nghiêm túc nói năng thận trọng, trong hoàn cảnh thế này, trừ mấy bạn già, ông cực ít khi nói chuyện với các diễn viên.
Đây là lần đầu tiên ông chủ động bắt chuyện với diễn viên kiểu này, lời nói không hề che giấu sự thân thiết và quý mến dành cho Giản Tinh.
Tất cả mọi người lại kinh hãi! Lẽ nào người chống lưng cho Giản Tinh thật ra là Lâm Lập?! Thế thì mọi thứ đều rõ ràng rồi.
Những kẻ từng âm thầm chế nhạo Giản Tinh không có chống lưng chỉ biết ngậm chặt miệng.
Mọi người đang trố mắt dõi theo, Giản Tinh không dám trốn nữa, cậu ló đầu ra khỏi lưng Thẩm Tiêu, lễ phép nói: “Chào đạo diễn Lâm, người đông quá nên cháu không dám làm phiền bác ạ.”
Vương Nguyệt Huy ở một bên khác cũng thò đầu sang chào Giản Tinh: “Chào bạn học Giản Tinh.”
Giản Tinh lễ phép chào: “Chào hiệu trưởng ạ.”
Sau đó thì ngoan ngoãn đứng im.
Lâm Lập và Vương Nguyệt Huy nhìn dáng vẻ rón rén của cậu thì càng thấy buồn cười, liếc sang người ở giữa với ánh mắt sâu xa.
Gương mặt nghiêm khắc của Nghiêm Lâm Trung bỗng tối sầm.
Nghiêm Lâm Trung đứng im, Lâm Lập và Vương Nguyệt Huy cũng đứng im.
Ba người đi ngay đầu, họ không nhúc nhích, những người khác đương nhiên cũng không dám, phòng chờ nhất thời lặng như tờ.
Mọi người tò mò nhìn bọn họ, có nhân viên lễ phép lên hỏi: “Xin hỏi mấy thầy có vấn đề gì không ạ?”
Nghiêm Lâm Trung nhìn Giản Tinh chằm chằm, không giận mà uy.
Người Giản Tinh dần cứng đờ, xoay xoay gót chân, âm thầm trốn ra sau lưng Thẩm Tiêu tiếp.
Lúc cậu sắp thành công trốn ra sau lưng Thẩm Tiêu, Nghiêm Lâm Trung hừ lạnh một tiếng, đi về phía cậu.
Tuy Thẩm Tiêu không hiểu, nhưng anh vẫn tiến lên một bước, bảo vệ Giản Tinh ở phía sau, chủ động chào: “Ông Nghiêm ạ.”
Nghiêm Lâm Trung, núi Thái Sơn chân chính của giới giải trí.
Diễn viên cấp một quốc gia, thị đế, ảnh đế sớm nhất trong giới, giáo sư danh dự có lý lịch dày nhất của Học viện Nghệ thuật Quốc gia, hơn nửa diễn viên thời đầu của giới giải trí đều là học sinh ông từng dạy.
Đồng thời, ông cũng là nhà sản xuất và đầu tư giỏi nhất trong giới, những phim điện ảnh hoặc truyền hình có mặt ông, phim nào cũng là tác phẩm xuất sắc nhất.
Tất cả mọi người trong giới đều cung kính gọi ông là “ông Nghiêm”.
Nghiêm Lâm Trung lạnh lùng liếc Thẩm Tiêu một cái, gương mặt chẳng mảy may che giấu sự chán ghét, ông hừ lạnh, nhìn ra sau lưng anh.
Thấy Giản Tinh vẫn rúc đầu, rặt một vẻ không dám nhìn ai, mặt ông tối sầm.
Nghiêm Lâm Trung lạnh lùng nói: “Không biết chào à?”
Giọng nói lạnh lùng khiến tất cả mọi người run rẩy.
Giản Tinh đành ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nói, Thẩm Tiêu đã giơ tay che cho cậu: “Ông Nghiêm, Giản Tinh chỉ là một người mới.
Nếu cậu ấy khiến ông tức giận chỗ nào, xin ông đừng so đo với cậu ấy.”
Nghiêm Lâm Trung lườm anh, mím chặt môi: “Tôi nói chuyện với anh à?”
Ông chỉ Giản Tinh: “Nó không biết nói hả, cần anh phát biểu hộ?”
Giọng nói ngập tràn sự tức giận, thể hiện mình không thích Thẩm Tiêu rõ mồn một.
Thẩm Tiêu nhíu mày, anh đang định nói tiếp, Giản Tinh chợt kéo nhẹ ống tay áo anh, bảo anh đừng nói nữa.
Ra khỏi lưng Thẩm Tiêu, Giản Tinh đi đến trước mặt Nghiêm Lâm Trung, cung kính khom lưng chào: “Ông Nghiêm ạ.”
Động tác cung kính lễ phép, giọng nói âm vang mạnh mẽ.
Theo lý, Nghiêm Lâm Trung hẳn là không bắt bẻ gì nữa, nhưng không ngờ, khi nghe thấy Giản Tinh chào, sắc mặt Nghiêm Lâm Trung còn tệ hơn.
“Ai cho cậu chào ông Nghiêm?” Tiếng quát bất thình lình khiến mọi người giật nảy mình.
Tuy Nghiêm Lâm Trung nghiêm khắc, nhưng đối xử với thế hệ sau rất khích lệ, chưa bao giờ quát mắng trước đám đông thế này.
Mọi người nhìn Giản Tinh với ánh mắt đồng tình, không ít người vừa nãy hâm mộ Giản Tinh lọt vào mắt của các ông lớn giờ lại vui sướng khi người ta gặp họa.
Quen bao nhiêu tai to mặt lớn thì làm sao, chọc phải Nghiêm Lâm Trung, chỗ dựa có to đến mấy cũng vô dụng, sau này chỉ có thể điêu đứng trong giới giải trí.
Thẩm Tiêu đi đến bên cạnh Giản Tinh, sầm mặt nói: “Ông Nghiêm, ông dọa cậu ấy rồi.”
Nghiêm Lâm Trung tức cười: “Gan của nó làm bằng đậu phụ à, ta nói một câu cũng sợ.”
Nghiêm Lâm Trung có khó chọc thế nào, Thẩm Tiêu cũng không nỡ để Giản Tinh chịu mảy may ấm ức.
“Không biết Giản Tinh đắc tội ông Nghiêm chỗ nào, khiến ông tức giận như vậy?”
Nghiêm Lâm Trung nheo mắt đánh giá anh, cười lạnh: “Sao, nó chào sai, ta tức cũng không được à?”
Thẩm Tiêu nhíu mày, ngập tràn sự khó hiểu.
Vừa nãy Giản Tinh lễ phép chào “ông Nghiêm”, tất cả mọi người trong phòng chờ đều nghe thấy, chào sai chỗ nào.
Trái lại, Giản Tinh sững người, dường như nghĩ đến điều gì đó, cậu quay đầu nhìn Nghiêm Nhan giữa đám đông.
Nghiêm Nhan cười nháy mắt ra hiệu với cậu, nụ cười có cả sự khích lệ.
Giản Tinh hiểu ra ngay, bản thân cậu không nghĩ sai.
Cậu nhìn Nghiêm Lâm Trung, có kinh ngạc, có kích động, có căng thẳng, và nhiều hơn cả là sự tôn kính.
Cậu kéo Thẩm Tiêu lại, bước đến trước mặt Nghiêm Lâm Trung, khom lưng thật thấp, chào: “Thầy ạ.”
Lời này thốt ra, phòng chờ vang lên vô số tiếng hít hơi, sau đó rơi vào câm lặng.
Đa số ở đây là người thông minh, chữ “thầy” vô cùng bình thường, nhưng cất lên trong trường hợp này, ý nghĩa hoàn toàn khác.
Nghiêm Lâm Trung dạy vô số người, nhiều diễn viên gạo cội ở đây đều từng là học sinh của ông.
Học sinh gặp ông, có người chào ông Nghiêm, cũng có người thân mật hơn chào thầy Nghiêm.
Nhưng chỉ có “thầy”, bỏ đi họ, thì chỉ có học trò thật sự mới dám gọi.
Những người thông minh nhìn Giản Tinh và Nghiêm Lâm Trung một cách kinh hãi, trông thấy sau khi Giản Tinh chào “thầy”, hơi lạnh trên gương mặt Nghiêm Lâm Trung chợt tan đi một nửa, tuy vẫn nghiêm nghị, nhưng rõ ràng đã có thêm mấy phần hài lòng và thân thương.
Nghiêm Lâm Trung liếc Giản Tinh một cái, “ừ” nhẹ, coi như trả lời.
Tiếng “ừ” này lập tức chứng thực suy đoán của tất cả mọi người.
Sau lưng Nghiêm Lâm Trung, một đạo diễn già nhìn Giản Tinh, giật mình nói: “Vừa nãy ông Nghiêm nói ông ấy đã nhận học trò cuối cùng, thì ra là cậu à, quả nhiên thầy nghiêm tạo nên trò giỏi.
Ha ha, ông Nghiêm có phúc ghê.”
Hơi lạnh trên mặt Nghiêm Lâm Trung tan bớt ba