Editor: Tiểu Tiên Nữ
Bố Nguyễn mẹ Nguyễn đều cho rằng Nguyễn Tĩnh Xu vì trốn việc xem mắt nên mới nói dối mình có bạn trai, không nghĩ tới con gái mới về nước ngày hôm sau liền mang một người đàn ông soái khí về nhà, còn giới thiệu đây là bạn trai cô.
Nguyễn Tĩnh Xu nhìn bao lớn bao nhỏ lễ vật trong tay Kiều Nhậm Lương mà đau lòng thay anh.
Vốn dĩ Nguyễn Tĩnh Xu bày tỏ cô sẽ tự mua lễ vật, dù sao người ta cũng không phải bạn trai thật, nhưng mà anh lại kiên trì muốn trả tiền.
Tĩnh Xu hiểu được, đây là anh đang trả nhân tình cho thời gian trước cô thu lưu anh, liền không nói nữa.
Cơ mà, dã sơn sâm, đông trùng hạ thảo, tổ yến sào, mấy thứ này hơi bị đắt đấy.
Tựa như nhìn được ý tứ từ trong mắt Tĩnh Xu, Kiều Nhậm Lương cực kì cực kì chân thành nói cho cô biết, anh thật sự không thiếu tiền.
Không nói đến đôi tình lữ giả kia, đôi vợ chồng già họ Nguyễn trên mặt biểu cảm hết sức hài lòng.
Mẹ Nguyễn rốt cuộc thấy được hy vọng con gái sẽ gả chồng, mà tiểu tử này thật đẹp trai, ánh mắt con gái không tồi, mẹ Nguyễn rất vừa lòng gật đầu.
Nguyên bản bố Nguyễn luôn giữ thái độ trung lập đối với việc chung thân đại sự của Nguyễn Tĩnh Xu thì lại ngồi không yên.
Đặc biệt là khi con gái bảo bối kéo cánh tay người khác, mặt ông càng đen như mực.
Tiểu tử thối này từ nơi nào đến, con gái bảo bối của ông mới 26 tuổi, tuổi này kết hôn cũng được nhưng chồng của con gái nhất định phải giống như bố cô ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái…… (chỗ này đã bỏ đi một nghìn từ) mới được.
Mẹ Nguyễn liếc mắt nhìn dáng người mập mạp của chồng mình: Ha ha.
Đặt lễ vật xuống, bốn người ngồi trên ghế sô pha, bắt đầu tam đường hội thẩm [1].
Mẹ Nguyễn: “Tiểu tử, cháu tên gì, năm nay bao tuổi, công việc hiện tại như nào?”
Kiều Nhậm Lương biểu hiện không làm người ta thất vọng, dù sao bệnh trầm cảm nghiêm trọng vậy, mà anh còn kiên trì làm việc, hơn nữa không để ai phát hiện ra.
Nguyễn Tĩnh Xu cảm thấy khả năng diễn xuất của anh vẫn tốt chán.
Kiều Nhậm Lương chân thành nói: “Cháu tên Kiều Nhậm Lương, năm nay 28 tuổi, công việc của cháu là……” Nói tới đây, anh dừng một chút, công việc của anh……
Nguyễn Tĩnh Xu sửng sốt một giây liền lập tức xen mồm nói: “Anh ấy làm nghệ thuật ạ.”
Bố già hừ một tiếng, mặt càng đen, mà vừa rồi mẹ Nguyễn mặt còn đang vui vẻ cười cũng lạnh xuống.
Trong mắt người thế hệ trước, chỉ có giáo viên, bác sĩ, luật sư, nhân viên văn phòng hoặc công việc “bát cơm sắt” [2] gì gì đó mới tốt, còn làm nghệ thuật ý, chính là biểu hiện của việc người trẻ tuổi bây giờ