Editor: Tiểu Tiên Nữ
Lần đầu tiên mang “bạn trai giả” về nhà, bỏ qua bầu không khí hơi xấu hổ khi hỏi về cha mẹ của Kiều Nhậm Lương thì mọi chuyện tương đối hài hòa.
Bố Nguyễn mẹ Nguyễn rất vừa lòng Kiều Nhậm Lương, còn tranh thủ kỳ nghỉ này mà đến nhà hàng trên danh nghĩa của anh ăn cơm.
Một đống mỹ thực khiến mẹ Nguyễn hết sức vui vẻ, mà bố Nguyễn tuy vẻ mặt không cao hứng đối với tiểu tử thối cướp mất con gái mình, nhưng so với trước đó đã khá hơn nhiều.
Rất nhanh, những ngày ăn ăn uống uống mua mua mua sắp kết thúc, cách ngày trở về trường đại học đi làm còn hai ngày.
Mẹ Nguyễn bắt đầu lải nhải giúp dọn hành lý, dặn dò phải ăn uống như nào, đến cả tiền riêng của bố già nhà cô cũng bị mẹ hố một nửa để đưa Tĩnh Xu làm phí sinh hoạt.
Tháng 10 ở Thượng Hải, mùa hè sắp đi rồi.
Các loại trái cây đào, nho vẫn có thể mua được, mà người thích ăn những loại trái cây đó, Nguyễn Tĩnh Xu đều đem hạt ném vào trong đất ở không gian, sau đó bắt đầu mộng đẹp làm ruộng.
Trải qua kỳ nghỉ này, mỗi ngày cô đều đem nước suối điều trị thân thể bố mẹ Nguyễn, thân thể họ đúng là tốt hơn trước nhiều.
Chỉ là hai người già còn tưởng rằng do tuổi mình đã lớn, mấy ngày nay vẫn luôn bị tiêu chảy, cơ mà biến hóa trong thân thể không phải là không có cảm giác.
Họ chỉ nghĩ nguyên nhân là do tâm tình rất tốt khi con gái trở về, lại còn có bạn trai.
Một ngày trước hôm ra sân bay, Nguyễn Tĩnh Xu đặc biệt tới cửa hàng bán hạt giống, đem hạt giống của loại rau quả mà cô thích mua hết.
Cuối cùng đi đến trước quầy hạt giống thuốc trung y, hạt giống nhân sâm, ma xui quỷ khiến cô mua một bọc nhỏ.
Hiểu biết về loại thuốc trung y của cô chỉ có nhân sâm và linh chi, có không gian nên cô cũng mơ mộng như tiểu thuyết nghịch tập, trồng xong rồi xem thế nào, ổn thì có thể đem bán kiếm tiền.
Hạt giống không thể mang lên máy bay, cô đặt ở trong không gian cực kỳ tiện lợi.
Nguyễn Tĩnh Xu bắt đầu ảo tưởng kiếm được một đống tiền lớn. Mà ảo tưởng đó của cô, lập tức bị Kiều Nhầm Lương đánh bay.
Nguyễn Tĩnh Xu: “Anh nói gì cơ, anh muốn cùng tôi trở về Úc á?”
Thanh âm Kiều Nhậm Lương không chút gợn sóng, chỉ là vẫn nghe ra cảm xúc xuống dốc của anh: “Ừ, ở đây tôi không quen biết ai cả, đi Úc còn có thể có một người bạn.”
Bạn bè hả, ngay từ đầu bọn họ đã bị không gian trói định bên nhau, mặc dù chỉ ở chung nửa tháng nhưng làm bạn bè, cũng không phải không thể.
Người ta đều đã chủ động, Nguyễn Tĩnh Xu không thể ra vẻ nữa, bạn bè cô không nhiều, nhưng chất lượng đều cao, thêm một “Minh tinh”, hình như không tồi