Editor: Tiểu Tiên Nữ
Một lần nữa trở lại nhà Nguyễn Tĩnh Xu, so với trước đó, Kiều Nhậm Lương đã mở lòng hơn, có lẽ nhận lại bố mẹ khiến lòng anh nhẹ nhàng.
Anh ở lại đây, lấy thân phận là khách trọ, cầm ba tháng thị thực du lịch, lại mang theo phần lớn sản nghiệp ở Trung Quốc.
Nguyễn Tĩnh Xu vẫn sinh hoạt như trước, trừ bỏ mỗi ngày vào không gian cải thiện một chút đồ ăn, thì chính là quan sát nhân sâm lớn lên như nào.
Thực vật trong không gian lớn rất nhanh, nhưng không khoa trương như trong tiểu thuyết, phần lớn thực vật đều sinh trưởng bình thường.
Nguyễn Tĩnh Xu chẳng có chí lớn, cô chỉ nghĩ đến một việc, về sau không cần đi siêu thị mua rau quả nữa, có thể tiết kiệm một ít tiền.
So với sống một mình thì cuộc sống hai người ấm áp hơn nhiều. Mỗi ngày cùng nhau đi tập thể dục buổi sáng, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau chăm sóc chó mèo, giống như đang sống chung [1] vậy.
Nguyễn Tĩnh Xu nhàn nhã làm giảng viên đại học, không hề có chí tiến thủ.
Mà trước đó Kiều Nhậm Lương không muốn ra ngoài thì giờ sinh hoạt của anh càng ngày càng tốt hơn. Mỗi ngày rèn luyện thân thể, học tiếng Anh, sau đó tính toán tài sản trong nước.
Cuối tuần nào cũng đi một chuyến đến bệnh viện trò chuyện cùng chuyên gia tâm lý, sau đó về nhà nấu cơm giặt quần áo cho vị đại tiểu thư kia, cùng cô chăm sóc chó mèo, cứ như vậy mà sống, làm anh cảm thấy thật thỏa mãn.
Có lẽ là do không làm nghệ sĩ, cuối cùng một lần nữa Kiều Nhậm Lương trở về làm người bình thường, một người mà ném vào trong đám đông cũng không ai để ý, chỉ là một người bình thường hơi đẹp trai.
Có lẽ là do một lần nữa được trở về nhận bố mẹ.
Có lẽ là do được Miêu Miêu và Husky cùng làm bạn.
Có lẽ là do cuối tuần nào cũng đến gặp chuyên gia tâm lý để khai thông.
Có lẽ là…
Kiều Nhậm Lương lại có thêm hy vọng vào cuộc sống, tóm lại anh đang từng chút từng chút tốt lên.
Có lẽ, là do người con gái mặc áo ngủ màu hồng kia.
Hai tháng này cũng đủ để Kiều Nhậm Lương xử lý sản nghiệp trong nước, chính là đem chúng mở rộng sang Úc.
Việc này cần rất nhiều tiền tài và nguồn lực, tuy rằng anh có tiền nhưng cũng không bằng lòng để lãng phí tiền bạc, vì thế……
Còn một tháng nữa là thụ thực du lịch của Kiều Nhậm Lương đến hạn, nếu không có lý do hợp lý, anh chắc chắn phải rời khỏi Úc.
Cuộc sống sinh hoạt bình ổn an nhiên như này anh rất thích, nó cũng thích hợp để bố mẹ dưỡng lão, vì vậy việc lấy được thị thực thường trú nhân tại Úc là rất cấp thiết.
Suýt nữa thì Nguyễn Tĩnh Xu phun hết canh gà trong miệng ra: “Minh chứng ở chung?”
Kiều Nhậm Lương trịnh trọng gật đầu: “Ừ, thị thực của tôi sắp hết hạn rồi, nếu muốn nhanh chóng có được thường trú nhân ở Úc chỉ có một cách này. Việc định cư dạng đầu tư [2] khá phức tạp, mà kết quả cũng không biết được.”
Nhìn anh nghiêm trang giải thích, cô không thể đem anh cùng lời đề nghị vừa rồi liên kết với nhau được: “À à.”
Kiều Nhậm Lương vẫn chân thành nhìn cô như cũ.
Nguyễn Tĩnh Xu: ……
Thật ra lúc đầu Kiều Nhậm Lương không biết được cảm giác kỳ lạ trong