Editor: Tiểu Tiên Nữ
9 giờ sáng thứ hai, Nguyễn Tĩnh Xu bước vào phòng học. Hôm nay cô có 3 lớp, sơ cấp tiếng Trung, cao cấp tiếng Trung cùng với Văn hóa xã hội Trung Quốc.
Ngoài mặt Nguyễn Tĩnh Xu không chút để ý giảng dạy cho học sinh nội dung trên PPT, nhưng trong lòng lại lo lắng cho Kiều Nhậm Lương, vạn nhất anh ở nhà một mình, không ai để ý lại nghĩ quẩn thì phải làm sao bây giờ.
Nếu có người chết trong nhà mình, cái chức vụ giảng viên đại học coi như xong.
Giữa trưa, Tĩnh Xu mua một phần mì xào dưa tại nhà ăn của trường học, rồi chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, vừa xem điện thoại vừa ăn.
3 giờ chiều tan học xong cô liền có thể sắp xếp rồi về nhà. Nguyễn Tĩnh Xu muốn gọi điện cho Kiều Nhậm Lương để hỏi xem anh đang làm gì, cô rất sợ anh một mình ở nhà sẽ xảy ra chuyện.
Tiếc là trong nhà cô không lắp điện thoại cố định.
Trong khoảng thời gian này, trừ bỏ xem TV thì anh không tiếp xúc bất cứ đồ dùng điện tử nào cả, giống như cố tình tránh internet, cả QQ cùng WeChat đều không có.
Tuy ngày thường Kiều Nhậm Lương ít nói, cả người ngây ngốc, nhưng ít ra có Nguyễn Tĩnh Xu ở bên cạnh bầu bạn. Có người ở bên cùng không có người ở bên thật sự khác nhau.
Vất vả lắm mới đến giờ tan học, Nguyễn Tĩnh Xu xách túi đi về phía bãi đỗ xe. Đồng nghiệp Juliena còn trêu ghẹo hỏi rằng có phải cô có bạn trai, đang vội vã đi hẹn hò đúng không.
Nguyễn Tĩnh Xu vô cùng lo lắng chạy về nhà, nhìn thấy Kiều Nhậm Lương ôm Husky ngồi ở trong hoa viên theo dõi Miêu Miêu đuổi bướm, Nguyễn Tĩnh Xu mới thở phào.
Có phải chính cô quá khẩn trương rồi không, bệnh trầm cảm của vị này thoạt nhìn vẫn khá tốt!
Nhưng suy nghĩ đó, vào buổi tối lúc Nguyễn Tĩnh Xu dùng dao gọt cam đã bị đánh bay. Nguyễn Tĩnh Xu mỗi ngày đều phải ăn hoa quả, cô tin rằng bổ sung nhiều vitamin thì da dẻ sẽ trở nên tốt hơn.
Cơ mà lúc cô cầm dao, tự nhiên phát hiện mũi dao dính một ít chất lỏng màu đỏ sậm, nhìn kĩ thấy giống như máu.
Vào không gian ở nơi cũ tìm được Kiều Nhậm Lương, anh vẫn nằm trên bùn đất nhìn lên trời ngây ngốc, Husky cuộn thành quả cầu màu xám nằm bên cạnh, Miêu Miêu lười nhác phơi nắng bên bờ sông.
Nhìn thì khá là hài hòa đấy!
Chính là, Nguyễn Tĩnh Xu nhìn đến quần áo Kiều Nhậm Lương mặc trên người thì cả người không tốt lắm. Nhưng quần áo mặc trên người anh ngoài ý muốn lại trông khá ổn.
Áo tắm dài màu hồng là do Tĩnh Xu mua lúc vào đại học, giá cả có hơi đắt nhưng được cái chất lượng thoải mái, lông xù xù mềm mềm, cho nên đến giờ vẫn dùng.
Bởi vì khung xương người châu Á so với người da trắng luôn nhỏ hơn nên khi cô mặc vào luôn có cảm giác đứa nhỏ mặc trộm quần áo của người lớn, chỉ là khi mặc trên người Kiều Nhậm Lương lại rất vừa vặn.
Nhiệt độ trong không gian ổn định, mắc được áo ngắn tay, không cần thiết phải mặc áo tắm dài giữ ấm.
Nguyễn Tĩnh Xu đã không còn care việc Kiều Nhậm Lương thích màu hồng, nhưng một tên đàn ông cao to mặc áo tắm của cô nằm trên bùn đất, cô liền không nhìn nổi nữa.
Nguyễn Tĩnh Xu đi lên trước túm lấy cánh tay anh: “Anh mặc áo tắm của tôi, tôi không có ý kiến, nhưng anh có thể không nằm trên bùn đất được không? A, anh làm sao vậy?”
Tĩnh Xu nhìn thấy rõ, lúc