Editor: Tiểu Tiên Nữ
Nguyễn Tĩnh Xu cảm thấy vấn đề lớn nhất của người đàn ông này hiện giờ là tâm lý.
Ở tạm trong nhà cô một thời gian ngắn, chính cô rất có khả năng đeo trên lưng tội danh mưu sát.
À không, mới có mấy giờ không gặp mà anh đã lấy dao tự cứa lên tay mình như vậy, nếu cô có nhiều tiết dạy thì…. a không được, anh không được chết trong nhà!
Không gian nhỏ này, trừ bỏ bùn đất cùng dòng suối kia cũng chẳng có gì, vậy mà tựa như Kiều Nhậm Lương rất thích nó.
Nguyễn Tĩnh Xu thừa nhận không khí trong không gian không tồi, nhưng nhìn nhiều sẽ thấy chán.
Nguyễn Tĩnh Xu phát hiện, trừ bỏ ăn cơm và đi ngủ thì thời gian còn lại anh đều ôm Husky cùng Miêu Miêu ngây ngốc tại không gian.
Bởi thế, cô vì cuộc sống an toàn của người nào đó, cùng danh dự của chính cô, lần nào tan học xong liền vọt vào WC, tiến vào không gian nhìn chút.
Vẫn tốt, vận khí của cô không tồi, Kiều Nhậm Lương tuy tinh thần không tốt lắm nhưng ít nhất còn thở.
Mỗi ngày, Tĩnh Xu sẽ thường xuyên ra vào không gian.
Từ khi cô cùng Kiều Nhậm Lương phát hiện nước suối trong không gian có thể thả độc, mỗi ngày sẽ uống một ít.
Có lẽ do tâm lý mà cô cảm thấy làn da mình tốt lên không ít.
Cơ mà phải xác định một chuyện, ở trong WC làm nhiệm vụ hằng ngày thuận lợi hơn trước, đương nhiên, cô sẽ không cùng anh thảo luận vấn đề vệ sinh này.
Nguyễn Tĩnh Xu bởi vì hy vọng Kiều Nhậm Lương sẽ mở lòng hơn, đã nhiều lần khuyên anh đến trường đi dạo.
Không biết người khác nghĩ như nào, nhưng đối với cô mà nói, trường học chính là nơi hội tụ thanh xuân.
Mỗi lần nhìn những sinh viên học sinh nhiệt tình, hoạt bát, cô cũng sẽ hồi tưởng lại cái năm tháng tuổi trẻ đã từng trải qua.
Tiếc thay khi từ đầu đến cuối Kiều Nhậm Lương chỉ nói hai câu “Không cần” và “Cảm ơn”.
Nguyễn Tĩnh Xu đề nghị thêm vài lần thì cũng không nói nữa.
Không cần thiết vì chính cái người ở chung với mình một thời gian mà tốn thêm nước bọt, cô cần gì phải mặt nóng dán mông lạnh.
Một tuần sau đó, mỗi ngày Nguyễn Tĩnh Xu đều trong trạng thái khẩn trương phòng ngừa người nào đó tự sát.
Đảo mắt một cái đã đến thứ sáu.
Nguyễn Tĩnh Xu mua vé bay vào 12 giờ đêm thứ sáu, chuyển giao chuyến bay tại HongKong, rồi mới đến Phố Đông THượng Hải [1].
Cô tranh thủ lúc tan tầm mua không ít thực phẩm chức năng, sau đó ném toàn bộ vào trong không gian.
Kiều Nhậm Lương trước khi xuất phát vô cùng tự giác ôm Husky cùng Miêu Miêu vào không gian.
Việc khiến Tĩnh Xu vui mừng chính là, khi kiểm tra an ninh, không gian cùng người trong không gian hoàn toàn không bị phát hiện.
Ngồi mất mấy tiếng ở khoang phổ thông, cả người cô đều đau nhức, chân như bị rút gân, trên máy bay không ngủ được nên cực kì mệt mỏi.
Nguyễn Tĩnh Xu đi vào WC ở sân bay, lắc mình tiến vào không gian, Kiều Nhậm Lương vẫn như cũ ôm Husky nằm trên đất, yên lặng nhìn bầu trời.
Nguyễn Tĩnh Xu: “Chúng ta đến Thượng Hải rồi!”
Những lời này rốt cuộc làm cho Kiều Nhậm Lương phản ứng, ánh mắt anh