Edit: Rose Mary
Beta: Lia + Nhược Lam
_____________________________
Cuối cùng Thời Dược vẫn bị Thích Thần đưa đến bệnh viện.
Qua một hồi chụp X quang cộng thêm CT, bác sĩ cũng xác nhận không có vấn đề gì nguy hiểm hắn mới đưa cô trở về nhà.
Sau khi biết chuyện, cả buổi sáng lòng dì Đường cứ như lửa đốt, đang đứng ngồi không thì đột nhiên bà nghe thấy tiếng chuông trước cửa biệt thự vang lên.
Dì Đường thoáng chút sửng sốt.
Cả nhà có mỗi bà, năm người còn lại đều biết mật mã cửa chính.
Mà đang là giữa trưa, làm gì có ai đến giờ này lại không chào hỏi trước một tiếng.
Dù trong lòng còn nghi ngờ, nhưng bà vẫn đứng dậy đi về phía cửa chính.
Mở chuông hình lên, Đường Ôn bị những hình ảnh trên màn hình làm cho sững sờ.
Mất mấy giây bà mới định thần lại, vội vàng mở cửa.
Ở bên ngoài, tình hình không khác trong màn hình là mấy.
Đập vào mắt bà là cảnh tượng Thời Dược đang được Thích Thần bế ngang người, trên chân còn đang dán đầy băng gạc.
Nét mặt người con trai mặc dù lộ rõ vẻ lãnh đạm, thâm trầm nhưng động tác che chở Thời Dược lại có phần săn sóc dịu dàng.
Thật giống anh em ruột.
Chỉ là...!
Không đợi dì Đường đang suy nghĩ về loại tình cảm khó tả lúc Thích Thần nhìn Thời Dược, người đứng ngoài cửa liền nhướng mắt.
Thời Dược cũng ngượng ngùng cười với bà
"Anh trai cao quá làm con không thể với được chỗ mật mã cửa, anh ấy lại không chịu thả con xuống nên con đành phải nhấn chuông...!Làm phiền dì rồi."
Đường Ôn nhanh chóng phản ứng lại, nói
"Lại còn khách khí với dì nữa.
Mau vào đi, để dì xem vết thương của con."
Thích Thần và Thời Dược cùng nhìn về phía Đường Ôn.
Trước đó, những cảm xúc qua con ngươi của Đường Ôn đã bộc lộ ra rõ rệt.
Bây giờ ánh mắt Đường Ôn lại đang nhìn chăm chú vào Thích Thần, hắn nhẹ gật đầu, khẽ nghiêng người ôm Thời Dược cẩn thận đi qua cửa chính, bước vào trong nhà.
Từ khi Thích Thần vào ở trong cái nhà này, dường như hắn không để dì Đường vào trong mắt
Đường Ôn hơi kinh ngạc, bà không nghĩ sẽ có ngày Thích Thần chủ động chào hỏi.
Tỉnh táo lại, bà liền vội vàng xoay người đóng cửa, đi vào nhà
"Để tôi giúp Dược Dược là được rồi, Thích thiếu gia —— "
"Không cần."
Lời nói của dì Đường còn chưa dứt, tay vừa đưa tới liền bị Thích Thần nghiêng người gạt ra.
Hành động xa cách và ánh mắt lạnh lẽo của người con trai khiến bà rét run.
Dừng một chút nhìn Đường Ôn đang đứng nguyên tại chỗ, Thích Thần liền quay đầu bế người trong tay đi vào phòng khách, đặt cô lên chiếc ghế sa lon mềm mại bằng da thật.
Rồi hắn ra cửa lấy đôi dép lê.
Đường Ôn ngây người nhìn Thích Thần đang từ ngoài cửa tiến vào tầm mắt của mình.
Trong phòng khách ngập tràn ánh sáng, đôi mắt của hắn tối đen như mực.
Một giọng nói mềm mại cùng tiếng cười từ xa của cô gái nơi họ không nhìn thấy bỗng truyền đến
"Dì Đường à, anh ấy không muốn dì gọi như thế đâu.
Dì có thể gọi bằng một cái tên khác,...!Để con nghĩ xem...!A, Thần Thần thì sao?"
"..."
Bước chân Thích Thần đột ngột dừng lại.
Sau đó hắn khẽ nheo đôi mắt đào hoa của mình.
Hiển nhiên việc tiếp xúc gần gũi như ngày hôm nay làm con thỏ vốn chỉ có cái lá gan bé tí kia trở nên lớn như mới nuốt mật gấu vậy.
Được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, lại đòi làm càn.
[*tấc và thước là đơn vị đo thời xưa.
Một tấc bằng 10cm, một thước bằng 100cm.]
Thích Thần dừng khoảng hai giây nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, mặc kệ giọng nói kia tiếp tục giễu cợt tên mình.
Hắn chỉ nhìn Đường Ôn một cái thật sâu, sau đó lấy trong tủ giày ra một đôi dép lê cho Thời Dược rồi xoay người trở về.
Ánh mắt cảnh cáo ấy làm thân hình dì Đường một lần nữa cứng đờ.
Nó làm bà không khỏi nhớ lại ngày Thích thiếu gia trông có vẻ ôn hòa này lần đầu tiên trở về nhà.
Buổi sáng, bà làm theo những gì được Thời tiên sinh dặn dò, lên lầu hai dọn dẹp phòng ngủ.
Cửa phòng vừa mở ra, ánh mắt lạnh như băng của người trong phòng nhìn bà không dời mắt.
"Từ hôm nay trở đi, không gian riêng tư của tôi không cần bà đến quét dọn, đồ đạc cũng đừng đụng vào."
Bà nghe thấy rõ ràng Thích Thần đã nói thế với mình.
Căn bản ánh mắt kia không giống như ánh mắt mà người thiếu niên mười bảy mười tám tuổi nên có.
Hắn lạnh như một khối băng, không chỉ ở cách đối xử với người khác mà người như hắn rõ ràng là không có nhân tính cùng tình cảm đồng loại!
...!Hắn bây giờ và tám năm về trước vẫn giống nhau như đúc.
Nghĩ đến chuyện chẳng lành, ánh mắt Đường Ôn có chút lo sợ.
Vợ chồng Thời Hằng tiên sinh cùng Quan Tuệ tiểu thư đã quyết định thì bà không thể can thiệp, nhưng Thời Dược...!Bà nhất định phải bảo vệ người bà coi như ruột thịt khỏi kẻ nguy hiểm kia.
Nghĩ như vậy, Đường Ôn cố khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, đi vào phòng khách.
Vừa bước vào, tình cảnh trước mắt một lần nữa làm cho bà ngây người.
Trong ấn tượng của bà, Thích Thần là kẻ chỉ nhìn người khác bằng đôi mắt lạnh như băng, vậy mà bây giờ lại đang quỳ bên chân Thời Dược.
Mười ngón tay thon dài của hắn giúp cô cởi dây giày, rồi đi vào đôi dép lê.
Từ đầu đến cuối, vẻ mặt hắn không có chút nào là thiếu kiên nhẫn, cho đến khi ngẩng lên nhìn cô gái vẫn đang không ngừng đặt cho hắn một đống "biệt danh" thì khuôn mặt kia mới biểu lộ ra một chút sự bất lực.
Hắn đưa tay ra xoa nhẹ cái trán nhỏ rồi mới đứng lên, bế cô chuẩn bị đi lên lầu.
"Lá gan em lớn thật đấy, thỏ con."
Thời Dược tự cao "Trời đất bao la, thương binh lớn nhất" nên chỉ sợ hãi một chút rồi lại ló đầu ra lần nữa.
" Thần Thần nghe rất êm tai, gọi anh như thế này được không?"
Đôi mắt hạnh của cô đầy giảo hoạt.
"..."
Thích Thần cúi đầu nhìn cô.
Dưới thân hình mềm mại, yếu đuối của con thỏ này, rõ ràng là linh hồn của một tiểu hồ ly mà.
Nhưng "Hồ thỏ" Thời Dược lại không biết Thích Thần đang suy nghĩ cái gì, cô chỉ có thể đoán qua ánh mắt của đối phương mà tiếp tục làm càn.
Thế là cô gái cười đến đôi mắt hạnh cong thành hai vành trăng.
"Quyết định vậy đi, sau này lúc nào không muốn gọi anh là anh trai thì có thể gọi là Thần Thần chứ?"
Thích Thần nhìn đi chỗ khác, ôm lấy người trong lòng đưa về phòng mình.
"...!Tùy em."
"Thần Thần."
"..."
"Thần Thần...!Thần Thần...!Thần Thần..."
"...Ừ."
Một lúc lâu sau, từ tầng hai truyền ra âm thanh trả lời mang theo sự bất đắc