Edit: Rose Mary
Beta: Lia + Nhược Lam
________________________________________
"Hai em mau theo tôi lên văn phòng".
Phòng học yên ắng trở lại.
Vừa nói dứt lời, chủ nhiệm lớp đã quay người đi ra ngoài.
Thế là những ánh mắt phức tạp kia cũng đổ dồn về phía hai người họ.
Thời Dược do dự nhìn về phía Thích Thần, cô không nghĩ để Thích Thần bế mình vào văn phòng là lựa chọn đúng đắn.
Mà rõ ràng Thích Thần cũng không định làm vậy.
Hắn nhìn Thời Dược nói
"Tôi sẽ đi một mình, em ngoan ngoãn đợi ở đây đi.
Cẩn thận vết thương ở chân".
"Nhưng thầy chủ nhiệm đã gọi cả hai người chúng ta, em không đi làm sao được?"
Thời Dược có chút bối rối.
"Tôi biết thầy ấy muốn nói cái gì."
Hai con ngươi Thích Thần tối lại, nhưng khi nhìn Thời Dược thì mọi cảm xúc đều bị nén xuống.
Hắn đưa tay ấn nhẹ đầu cô gái
"Không phải lo, tôi đi nhanh thôi rồi sẽ quay lại".
Nói xong, Thích Thần quay người đi ra ngoài.
Ở cửa sau của phòng học, "Tiểu Bàn Tử" Chu Phòng Vũ thấy Thích Thần rời đi liền đứng dậy, đi theo ra ngoài.
Vài giây trước Thích Thần mới rời đi nhưng hắn đã sớm đoán được Chu Phòng Vũ sẽ đứng ở cửa sau chờ sẵn.
"Có tìm được không?"
Thích Thần vẫn bước đi, một tay hắn cho vào túi quần, tay kia duỗi ra.
Chu Phòng Vũ lấy ra một cái USB rồi đưa cho Thích Thần đồng thời mở miệng
"Việc theo dõi có chút mơ hồ nên em phải đi kiểm tra từng người một, chắc chắn người đẩy Thời Dược là người đi theo Tống Minh Viễn trong trường".
"...!Tống Minh Viễn?"
Ánh mắt Thích Thần run lên, giọng nói của hắn trở nên nguy hiểm.
"Khốn khiếp, hắn chính là người Quách Vũ Kỳ nhận làm anh trai"
Chu Phòng Vũ cười ngượng ngập
"Nhưng không giống anh Thần và Thời Dược lắm."
Nghe xong câu này, cặp mắt Thích Thần dường như lạnh lẽo hơn mấy phần, đôi môi mỏng của hắn nhếch lên thành một đường vòng cung sắc nét.
"Vậy chuyện này ra Quách Vũ Kỳ gây ra?".
Chu Phòng Vũ cười gượng gạo "Em nói thật nhé?"
Thích Thần liếc nhìn cậu ta.
Bị thần sắc lạnh lẽo kia làm cóng người, Chu Phòng Vũ khẽ hé miệng
"Việc này đến cuối cùng cũng xuất phát từ anh, chuyện anh và Thời Dược là anh em đáng lẽ nên nói sớm.
Người nhớ thương anh trong trường —— khục...!Gì nhỉ, trong trường này nữ sinh thích anh rất nhiều, mà anh đối với Thời Dược lại vô cùng đặc biệt, nên loại chuyện này không sớm thì muộn cũng xảy ra..."
"..."
Thích Thần không nói gì nhưng cũng đủ khiến cho Chu Phòng Vũ phải im lặng.
Bàn tay buông thõng bên hông từ từ siết chặt, làm chiếc USB có vỏ ngoài kim loại như muốn đâm vào da thịt hắn.
Một lúc sau, hắn bỗng thả lỏng tay, khàn giọng mở miệng nói.
"Nói đi...!Nói rằng tôi và Thời Dược là anh em".
"..."
Chu Phòng Vũ đứng tại chỗ nhíu nhíu mày, hắn nhìn người kia đang tiến vào văn phòng, trong lòng xuất hiện cảm xúc kì quái.
Phải chăng hắn bị ảo giác...!Nếu không thì làm sao lại nghe được trong hai chữ "anh em" kia như mang chút gì đó gọi là...!không cam lòng?
Lúc này tại văn phòng của tổ vật lý cao nhị, Thích Thần đang đứng cạnh bàn làm việc của chủ nhiệm.
Chủ nhiệm lớp ngẩng đầu, quét mắt nhìn hắn.
Nhìn được hai giây, ông ấy nhíu mày hỏi
"Thời Dược đâu?"
"Cô ấy đang bị thương ở chân, đi lại bất tiện.
Có chuyện gì em sẽ nói lại."
Lời nói này không tự mãn cũng không rụt rè, nó làm cho phân nửa giáo viên của văn phòng vật lý không nhịn được mà hướng mắt tới.
Có người nói đùa
"Lão Tần, đây là thiên tài toán học mới chuyển đến lớp anh phải không? Nghe nói thành tích vật lý cũng đứng top?"
Chủ nhiệm lớp bảy cũng chính là Tần Phong bị lời nói này làm cho nghẹn đi, lông mày nhíu chặt lại.
Ông không thèm để ý đến câu bông đùa nữa, chỉ chăm chú nhìn dáng đứng thẳng tắp của nam sinh trước mặt, nói
"Tôi thấy tốt nhất là cả hai em nên cùng đến đây để nói về chuyện này"
Nghe lời này, Thích Thần phản ứng một cách bình thản.
"Nếu như là chuyện sáng hôm qua bỏ thi giữa chừng thì không liên quan gì đến Thời Dược, thầy chỉ cần nói với em là đủ rồi"
"..."
Tần Phong đã đi dạy nhiều năm, cũng không phải chưa từng gặp học sinh mềm không được cứng không xong như thế này.
Nhưng thành tích học tập của học sinh này cực kỳ xuất sắc, thậm chí điểm anh văn còn hơn học sinh ưu tú nhất lớp dự bị —— người làm anh ta đau đầu như thế này đúng là mới gặp lần đầu.
Nói - nói không được; dạy - dạy không nghe, chẳng lẽ mặc kệ...!
Nếu mặc kệ mà biết thân biết phận thì thôi, nhưng sáng hôm qua cậu ta đã hành động trắng trợn trước toàn khối, thế thì sao có thể mặc kệ được?
Nghĩ đến nam sinh cứng đầu này, Tần Phong liền cảm thấy tức giận.
Hắn giận dữ nhìn Thích Thần, đặt mạnh tập giáo án dày trong tay xuống bàn.
"Thích Thần, em và Thời Dược hỗ trợ nhau học tập thì tôi có thể hiểu được, thậm chí là rất tán thành.
Mà Thời Dược lại là con gái, thường ngày có chuyện gì cần em giúp đỡ tôi cũng không nói.
Nhưng tình huống hôm qua, em không thấy hai người các em hành động vượt quá quan hệ bạn học bình thường hay sao?
Thích Thần rũ mi mắt xuống, che giấu cảm xúc trong mắt.
Thần sắc hắn vẫn vậy, có chút lãnh đạm, nhưng môi mỏng lại hơi nhếch lên.
Hắn cười nhạt, giọng nói có chút tự giễu
"Em và cô ấy, ngay từ đầu đã không phải bạn bè.
Vừa dứt lời, cả văn phòng đang ồn ào thảo luận bỗng im bặt.
Một số giáo viên hướng ánh mắt kinh ngạc về hắn.
Rất lâu rồi họ chưa thấy một học sinh nào mà thẳng thắn như vậy.
Tần Phong tức giận muốn chết vội lấy lại tinh thần.
Tần Phong chưa nói xong, Thích Thần đã để một tờ giấy ghi chép lên bàn.
Trên tờ giấy trắng là một dòng toàn chữ với số được viết tay như rồng bay phượng múa.
"Đây là số điện thoại của bố mẹ Thời Dược".
Thích Thần rũ mắt suy nghĩ, mà Tần Phong lại dồn hết chú ý về phía tờ giấy không nhìn thấy vẻ ảm đạm u ám trong đôi mắt sâu của nam sinh
"Em và Thời Dược là anh em, thầy không tin có thể gọi cho họ để kiểm tra".
"—— anh, anh em?"
Tần Phong ngây người khoảng mười giây thì tỉnh táo lạihoảng hốt nhìn về phía Thích Thần
"Tại sao hôm em chuyển đến lại không nói chuyện này?"
Thích Thần cong vành môi, giọng nói trở nên lạnh băng.
"Vì em không nghĩ trong trường lại có người to gan đến mức đẩy em gái em từ cầu thang xuống".
Tần Phong sắc mặt thay đổi
"Em nói sáng hôm qua Thời Dược bị đẩy xuống cầu thang sao?"
Hành vi này nếu chỉ là chơi đùa rồi lỡ xảy ra tai nạn thì không nói, nếu thật sự cố tình làm...!Không thể tưởng tượng nổi, Tần Phong cảm thấy hai bên thái dương đều kịch liệt nhói lên.
Thích Thần đặt chiếc USB bằng kim loại xuống bàn làm việc, chậm rãi đẩy nó đến trước mặt Tần Phong
"Trên