" Mộc Diễm Tinh,bây giờ em đã không lo ăn mặc, tiền thuốc men của em trai tôi cũng đã lo, em còn cực khổ chạy đến đây làm gì? Là tôi bạc đãi em ?"
" Không...!không phải như thế mà, là do em nghĩ không thể ăn không ngồi rồi, sống qua ngày mà không có mục tiêu như vậy được đúng không.Còn nữa có khi sau vài năm nếu anh phá sản...!thì Mộc Diễm Tinh này sẽ nuôi người chồng như anh...."
" Haa...vậy thì đợi kiếp sau rồi hẵng nói."Diệp Bác Lâm không hiểu nổi sao lại dính vào người vợ như cô nữa.
" Tự đắc quá!"
" Em có mục tiêu!"
" Hả? Có sao? Em ...mục tiêu của em là gì chứ?" Mộc Diễm Tinh sửng sốt mà hỏi.
" Lấy lòng tôi.Em quên nhanh quá rồi đó."
" Gì? Không phải Bây giờ em đang lấy lòng anh sao, anh không cảm thấy như vậy à?" Lại là gương mặt vô tội mà nhìn anh.
Mộc Diễm Tinh vòng tay qua sau lưng mà ôm lấy anh.Khoé môi Diệp Bác Lâm nhếch lên,trong mắt đều là ý cười.
Mộc Diễm Tinh lời suy nghĩ một chút,nhanh ý mà thêm vào.
" Lấy lòng ông xã không phải là mục tiêu của em....!mà đó là bổn phận.Bản chất của cả hai đã khác ngay từ đầu.Đúng không ông xã?"
Ý cười trên khóe miệng Diệp Bác Lâm lại càng lớn hơn...Lòng Diễm Tinh cũng vì vậy mà âm thầm được nhẹ nhõm.
Có vẻ như điều vừa cô vừa nói là đúng rồi!
" Em không định mặc những bộ đồ tôi chuẩn bị?"
Thực ra lúc sáng Mộc Diễm Tinh muốn chọn một chiếc váy trong phòng thay đồ kia nhưng lúc cầm lên một cái màu be thì hoảng sợ mà đặt xuống, nhưng càng xem, thì chỉ có giá đắt hơn.Nên vậy cô mới mặc đồ của mình mang đến.
"Không trả lời được?"
"..."
" Hay là em đang ý định sẽ bán những món đồ đó?"
Cái gì vậy?Mộc Diễm Tinh hoảng hốt...!Diệp Bác Lâm này là đang biết đọc thuật tâm trong truyền thuyết sao? Vậy mà