Trình Dịch buổi sáng hôm nào cũng sẽ đến trường, giờ ra chơi thì dành thời gian để học bài của hôm tiếp theo.
Có lẽ đối với những người cùng tuổi chắc chắn thời gian rảnh còn lại sẽ đốt vào vài ván game hay là nghỉ ngơi, nhưng hoàn cảnh không cho phép Trình Dịch làm thế.
Anh không giàu có.
Đúng, gia cảnh không tốt.
Hằng ngày ngoài việc cùng mẹ dọn dẹp nhà cửa còn tìm một công việc làm thêm để phụ bà gánh vác gia đình.
Trình Dịch đến cửa hàng, vừa thay tạp dề vào đã chạy đôn chạy đáo phụ mấy người nhân viên khác.
“Cậu Trình, bàn số 2 gọi món” Chủ quán nhìn anh.
“Đến ngay” Trình Dịch nhẹ giọng.
“Cậu Trình, mau rửa bát đi”
“Bát đũa không đủ…”
Trình Dịch nhanh chóng chạy vào bếp, anh thuộc loại nhân viên gương mẫu, ông chủ ở đây cực ưu ái.
Một người học sinh cấp 3 còn có thể phụ giúp ông nhiều việc như vậy, thật sự quá tốt.
Sau một buổi lăn lộn, đến gần sáu giờ chiều thì khách thưa dần, Trình Dịch vẫn miệt mài rửa bát, ông chủ sớm đã kiệt sức, ông nhìn anh mỉm cười
“Mau ra đây nghỉ ngơi, đừng làm nữa”
Anh gật gù: “Chú nghỉ trước đi, con rửa xong bát đã”
“Tôi nói này, cậu học giỏi như vậy, đi làm gia sư không phải tốt sao?”
Trình Dịch đưa mắt đến nơi ông chủ ngồi, anh suy tư sau đó lại cuối mặt tiếp tục công việc: “Tiền sách tiền vở, đề cương, bút viết…”
“Đi học con còn phải xoay sở thì đâu cho đủ chú ạ”
Ông chủ có chút chạnh lòng, ông có con, ông cũng hiểu nổi khổ làm bố làm mẹ, Trình Dịch này thật sự quá giỏi, nhưng tiếc thay anh không được bộc lộ, không có điều kiện để vươn dậy.
Nhiều lần ngõ ý muốn cho anh chút tiền để phòng hờ dạy thêm nhưng anh không nhận, ông cũng biết, lòng tự trọng của anh rất cao.
“Này này, cái cô bé bám đuôi lúc trước đâu rồi?”
Anh im lặng.
Ông chủ xoay tới xoay lui sau đấy nhỏ giọng: “Người ta có tình ý với cậu à?”
“Chú đừng nói, chị ấy là đàn chị của con”
Ông xuỳ nhẹ: “Người ta thích cậu, rõ ràng lắm đấy”
“…”
“Không nói nữa, mau dọn dẹp đi”
Trình Dịch này là trai thẳng, không yêu đương, càng không nghĩ về những việc ấy.
Anh cứ học rồi làm, cứ làm rồi học, vẻ mặt đôi lúc đáng yêu vô cùng, đôi mi cong vút hơi chớp chớp mang theo sự ngại ngùng rụt rè tuổi trẻ.
Sáng sớm tinh mơ, trời sắp chuyển mùa nên thời tiết đôi lúc lại lành lạnh, Trương Khê nhìn lịch, sao mà Tần Ngốc ấy lại sắp về rồi? Cậu ta mà về thì từ sáng đến tối sẽ lải nhải bên tai đau đầu chóng mặt luôn đấy.
Trương Khê bĩu môi, cầm thức ăn đến phòng tự học, nhìn thấy Trình Dịch đang ngồi học, dáng vẻ tri thức khiến cô không khỏi lấy điện thoại chụp một tấm, anh sao lại mê người đến thế, đẹp đến suy tư, mấy cô bạn cùng trang lứa chắc chắn là mê như điếu đổ!!!
“Khụ…Ăn thôi”
Trình Dịch nghe tiếng cô liền chỉ sang hộp cơm