Trương Khê cả tuần đều đưa cơm cho anh nhưng đều bị từ chối, rầu rĩ đến độ không muốn nói.
Lúc nằm dài trên bàn bỗng nghe được mọi người bàn tán về buổi ngoại khoá, nghe nói cả ba khối đều đi chung một chuyến, còn ở hai ngày một đêm.
Trương Khê hào hứng vô cùng, Trình Dịch chắc chắn đi, anh nằm trong đội hướng dẫn viên, mà hướng dẫn viên thì đi không tốn phí, mọi thứ đều do trường chịu trách nhiệm.
“Dư Thuần, mau đăng kí”
Dư Thuần nhìn cô: “Háo hức à? Tớ ở trong đội hướng dẫn viên, cậu muốn cùng đi không?”
Cô quên mất, Dư Thuần cũng ở đội, nếu cô đi cùng Dư Thuần chắc chắn sẽ được ngồi cùng xe với Trình Dịch.
Đương nhiên đi, sao lại không?
“Đi đi đi, tớ đi”
“Cậu thì chỉ có Trịnh Dịch trong mắt thôi à?”
Trương Khê bĩu môi: “Tớ sớm xem người ta là một đời rồi”
“…”
Trịnh Nhu cười xoa đầu cô: “Cún con, cậu sao lại nhất kiến chung tình thế nhỉ?”
“Đương nhiên rồi, Trình Dịch chắc chắn sẽ cảm động trước tấm lòng của tớ”
Dư Thuần hất mặt tỏ vẻ không để ý.
Trình Dịch cảm thấy đàn chị của mình không những lắm lời còn có chút phiền phức, biết anh sẽ đi ngoại khoá liền chạy qua chạy lại hỏi anh sẽ mang gì.
Trình Dịch không rảnh, anh không thèm để ý đến mà đối với tính tình của Trương Khê, anh mà im lặng thì cô sẽ càng hỏi tới.
Cả hai tuần cô hớn hở chờ đợi để được đi ngoại khoá rốt cuộc cũng tới.
Thẩm Nguyệt nhìn cô soạn thức ăn quần áo còn tưởng cô sẽ bỏ nhà đi, cái gì mà cẩn thận vô cùng vậy chứ?
Ngoại khoá lần này vốn chỉ có hai ngày một đêm nên nội dung cũng chỉ gói gọn lại, ngày thứ nhất bọn họ sẽ cùng nhau dựng lều bố trí xung quanh, buổi tối sẽ nghe giảng về thiên nhiên còn thời gian dư ra thì được vui chơi.
Trường cô không phải chỉ học tập, bọn họ còn rất xem trọng ngoại khoá, bởi vì có những học sinh về mặt này rất tốt, đương nhiên ngoại khoá không bắt buộc, chỉ là tham gia nhiệt tình thì rất tốt.
Trương Khê cùng Dư Thuần đi xe hướng dẫn viên, mấy giáo viên sớm quen mặt cô, nhìn thấy cô cũng chỉ vui vẻ.
Trương Khê học không giỏi, xinh đẹp, đặc biệt điểm thi đầu vào chỉ có môn văn là cao nhất khối!
“Trương Khê, dạo này học hành thế nào?” Giáo viên hỏi cô.
Trương Khê hơi vò tóc mỉm cười: “C-Cũng tốt ạ.”
“Cố gắng cân bằng các môn.”
Cô ngại ngùng gật đầu.
Chủ nhiệm lắc đầu: “Ôi ao, Trương Khê còn lạ gì, em ấy học không tệ chỉ là không kiên nhẫn”
“Trình Dịch” Giáo viên bộ môn vừa thấy anh lên xe liền gọi.
“Vâng”
“Bài tập cô đưa em xem có giải được không?”
Trình Dịch ngồi ở hàng ghế thứ ba từ dưới đến lên, nhẹ giọng đáp: “Được ạ”
“Tốt, đúng là rất giỏi”
“Hôm nào đưa cô xem, hay cô giúp em đăng ký học sớm hơn chương trình một chút…”
“Như vậy còn có thể tốt nghiệp sớm”
Trình Dịch không đáp.
Anh gật gù cứ cho là đã xem xét.
Xe hướng dẫn viên có chưa đến mười người, hai ba giáo viên cùng với năm hướng dẫn viên thuộc câu lạc bộ, còn có thêm Trương Khê.
Bọn họ đều dậy sớm nhưng dáng vẻ mệt mỏi không xuất hiện trên mặt, thay vào đo là sự tích cực trao đổi.
Nhìn thấy