Trình Dịch không có thêm cớ ở lại đành rời đi, nhưng thấy quan hệ họ đã tốt hơn trước anh cũng vui chứ.
Vì thế người kia mặt dày suốt hơn hai tuần qua tối nào cũng đi theo cô về nhà.
Suýt chút nữa cô đã tưởng anh và cô rất thân rồi đấy.
Bài lần trước cô phỏng vấn hiệu ứng khá tốt vì thế video cũng sẽ được update trong ‘cơn bão’ ấy.
“Trương Khê, em tan ca nhé”
“Khung giờ đăng tốt nhất chính là mười giờ”
Đôi mắt cô đã trợn trắng, cô còn chưa bỏ bụng thứ gì.
Thực tập sinh thấy cô đáng thương liền đặt giúp cô một phần mì, thật sự rất khó ăn.
Cô cùng đội làm việc sau đó nhìn đồng hồ chuẩn bị tan làm.
Đoạn đường đi có hơi vắng một chút, giờ này rất ít người qua lại đoạn đường này.
Trương Khê lúc đầu đi rất chậm, sau đó lại sợ hãi bước nhanh hơn, nhanh hơn rồi nhanh hơn.
“A” Chân cô vấp phải thứ gì đó.
Trương Khê ngả nhào về trước, tay chân bị thương không ít.
Nhưng tốc độ vẫn rất nhanh, cô sợ đến cầu thang còn tối hơn nhưng khi đến cầu thang, đèn đã sáng từ khi nào…
Thật cảm kích a!
“Ai da thật xui xẻo” Cô oán trách.
Vừa ngay đến nhà, cô định mở cửa nhưng điều bất ngờ nhất vẫn là Trình Dịch cầm theo túi đồ ăn ngồi đợi cô trước cửa.
“Về trễ à?”
Cô gật đầu định đóng cửa nhưng bị chân ai đó ngăn lại: “Em ăn chưa?”
“Ăn rồi”
“Mà này…”
Cô định nói gì đó như bị Trình Dịch chen vào: “Tay làm sao? Chân có không?”
“…”
Thấy cô không đáp anh vẫn đứng đó, muốn giữ lấy xem cho kĩ nhưng cô xua tay không muốn.
“Thật sự không sao”
Anh nhăn mặt: “Không sao? Chết mới có sao à?”
Lòng cô rung lên từng chút, cảm thấy Trình Dịch mang đến lại quá khác, khác nhiều so với Trình bảo bối của cô.
Nhưng họ có điểm chung.
Điểm chung chính là chân thành! Cho dù có từ chối những thứ cô cho nhưng Trình bảo bối chưa bao giờ nặng lời, chưa bao giờ nói rằng không muốn không thích.
Cô thích anh cũng là ở điểm nhẹ nhàng, rời xa anh một chút cũng là vì nhẹ nhàng.
Trình Dịch khử trùng dán vết thương cho cô rồi mới nhận thức được không biết bản thân đã vào nhà cô khi nào, chắc là quá lo lắng nên không để tâm.
“Không sao nữa rồi…Cậu về đi” Cô vén tóc ngại ngùng muốn đứng dậy.
Ai biết được chưa đứng vững đã bị Trình Dịch kéo tay khiến cô mất phương hướng ngã vào đùi anh.
“…”
“…”
Lòng ngực rắn chắc thật!
Nhưng còn có thể nghe tim anh đang đập rất nhanh, rất căng thẳng.
Cô muốn đứng dậy lại bị anh giữ lấy eo từ đằng sau, không thể nhúc nhích.
“B-Buông ra…”
“Lưu manh” Cô nhìn anh thầm mắng.
Khoảng cách gần như thế, chỉ cách vài cm đã chạm nhau khiến cô thật khó bình tĩnh nhưng người kia ngược lại rất bình tĩnh ôm cô, nhìn ngắm cô.
“Cậu…Lưu manh”
Anh kho khan: “Khụ…Là tôi đỡ em”
Đỡ? Cái gì là đỡ chứ?
“Vậy buông ra” Cô hậm hực.
“Không”
“Cậu không buông?” Cô nhíu mày.
“Không”
“A” Tiếng hét của Trình Dịch rất lớn.
Người kia nhanh nhẹn thoát ra khỏi người anh.
Anh cực kì tức giận nhưng không lớn tiếng: “Khê Khê, em là cún sao?”
“Sao lại cắn người thế?”
“…”
Anh chỉ đùa cô một chút, cô đã cắn muốn đứt tay anh.
Thật mạnh mẽ mà!
“Đuổi cậu đấy, mau đi đi”
Trình Dịch không vui rời đi nhưng tâm tình cô tốt hẳn, chẳng biết vì cái gì mà tốt, nhưng thật sự rất thoải mái.
Cô có theo dõi video phỏng vấn, đọc khá nhiều bình luận nhưng đến Trình