Tô An hỏi cô có muốn đi ăn hay không nhưng xem phim xong đã có hơi tối.
Cô sợ đường đi về nên cũng không đồng ý.
Cậu ta cực kì ân cần nha!
Kiểu người đúng mẫu mực, lo lắng đủ thứ chu toàn cả buổi đi chơi.
Đến trước khu nhà cậu ta mở cửa cho cô, Trương Khê vui vẻ định tạm biệt nhưng người kia lại giữ tay cô lại, rất nghiêm túc nắm lấy.
“Trương Khê, tôi nghiêm túc suy xét…”
“Chúng ta rất hợp, cậu hãy suy nghĩ về việc hẹn hò với tôi được không?”
“…”Cô trợn mắt đứng yên.
Tô An có vẻ rất chân thành, cậu ta đợi cô, đợi cô suy nghĩ.
Nhưng cô lại chần chừ không biết phải nói với cậu ta như thế nào.
So với sự chậm rãi, cô còn thích thẳng thắn thế này hơn nếu không vì sao lúc xưa cô luôn theo đuổi Trình Dịch nghiêm túc như vậy, chính là cần một mối quan hệ!
“…”
“Chị” Trần Ninh cách đó không xa gọi cô khiến chút thơ thẫn bỗng nhiên tan mất.
Tô An rầu rĩ buông tay cô.
Không hẳn là có một mình Trần Ninh mà cả Châu Nhiễm và Trình Dịch đều ở đây.
Nhìn nét mặt họ, có lẽ đã nghe được việc Tô An nói, cô đương nhiên phải ngại ngùng, từ đầu hai má đã hồng hơn rất nhiều.
Không phải vì ngại trước lời đề nghị kia mà là vì ba người bọn họ đã nghe được.
“Chị chưa ăn tối đúng không?” Trần Ninh nhìn cô sau đó lại quan sát Tô An.
“Ừm, chưa ăn”
“Vậy cùng sang nhà Giám đốc Trình ăn đi”
“Bọn tôi vừa đi siêu thị” Châu Nhiễm đưa mấy túi đồ nháy mắt với cô.
“…”
Thuận miệng, Châu Nhiễm lại cất giọng về phía Tô An: “ Cậu cùng đi không?”
“…”
“…”
Trần Ninh nắm tay cô ấy lại, còn quay sang nhìn vẻ mặt của Trình Dịch đã tối sầm.
“Như vậy sao được? Làm phiền Giám đốc Trình…”
Anh nheo mắt: “Ừm, vậy cậu về thong thả”
“…”
“…”
“…”
Trần Ninh muốn cười lại không dám cười thành tiếng, cậu ta giúp Châu Nhiễm xác đồ đi trước còn tự cảm thấy Trình Dịch ăn giấm đến phát điên rồi!
Cô vẫy tay tạm biệt Tô An sau đó lại đi chầm chậm sau lưng anh, không hé răng như con nít vừa làm sai bị trách mắng.
“Đi nhanh một chút” Anh quay lưng nhìn cô.
“Ò”
Dáng vẻ Trương Khê cực kì lười biếng, còn có hơn nhỏ nhắn, để so với cái chân dài của Trình Dịch thì còn thua xa vạn dặm.
“Muốn đi chơi thì tìm tôi…”
“Tìm cậu ta thì vui chắc”
“…”
Trương Khê bĩu môi sau đó còn tưởng bản thân nghe nhầm: “Hả”
“Không có gì”
“Đi chơi vui như vậy không ăn tối sao?”
Cô lắc đầu: “Đường về tối lắm, đáng sợ”
“Vì vậy mới bị ngã?”
Trương Khê không đáp, tỏ vẻ đồng ý.
Sao Trình Dịch có thể dễ nói chuyện vậy chứ? Rõ ràng là mơ, đúng, là mơ!
Hôm nay Châu Nhiễm trực tiếp đứng bếp, còn có Trần Ninh phụ.
Việc của cô chỉ là ôm Mạch Mạch ngồi ở sopha.
“Mạch Mạch đáng yêu quá”
“Meo~”
Trong vẻ mặt của nó rất mãn nguyện, được xoa đầu được chải lông rất thoải mái! Trình Dịch còn không nhẹ nhàng cưng chiều nó bằng cô.
“Mạch Mạch có phải tăng cân không?”
“Meo meo~”
“Không tăng sao?” Cô phì cười muốn hôn nó.
Trình Dịch vừa hay đi ra, liền bế nó trở về tay: “Mạch Mạch của bố”
“…”
Rõ ràng trở về tay anh nó lại không vui.
Cô muốn bảo anh là cướp nhưng mèo của anh,