Buổi sáng Trình Dịch còn có công việc nên đã rời đi từ sớm, trở về cũng đã hơn chín giờ nhưng Trương Khê mèo nheo vẫn chưa muốn dậy.
Cô nằm ở giường ôm lấy Mạch Mạch chui vào trong chăn, còn đắp chăn che qua đầu trốn tránh tiếng gọi của anh.
“Khê Khê, em không ăn sáng sao?”
Cô buồn bực kéo chăn: “Không ăn”
“Không được, mau dậy”
“Hôn nay là ngày cuối cùng của năm đấy”
Người kia vừa nói xong đã xốc chăn muốn ôm cô đứng dậy, nhưng cô vẫn cứ lì lợm mà bám vào chăn không buông.
Giọng nói cô mang theo chút mếu máo mà làm nũng: “Dịch Dịch~”
“Không làm nũng”
Anh thật tuyệt tình!
Cô đành dùng chiêu cuối: “Dịch Dịch a~ Mau hôn hôn”
“…”
Trình Dịch rung người có hơi hoảng…ừm, làm nũng không tồi!
Chưa đợt anh phản ứng cô đã kéo anh đến gần, dùng môi cô như gà mổ thóc mà hôn xuống môi Trình Dịch, sau đó lại an tĩnh chui vào trong chăn đánh thêm một giấc.
Đã bỏ công sức đến vậy thì Trình Dịch đành yên lặng đón cửa không phiền đến giấc ngủ của cô, tiểu tổ tông của anh lớn đến vậy rồi nhưng vẫn thích nhất là ngủ.
Nhưng Trình Dịch đi không bao lâu điện thoại của cô lại reo, nhìn sơ qua chính là số đến từ toà soạn, cô đành ngồi dậy bắt máy:
“Sao vậy?”
Người kia gửi cho cô một tệp tài liệu rồi lại cất giọng: “Công việc bất ngờ, bên báo chí gửi chúng ta vài bức ảnh yêu cầu viết bài…”
Cô ậm ừ: “Sao lại là tôi viết?”
“Ảnh họ gửi là một trong số những người cô phỏng vấn, Giám đốc Trình của công ty bố cô còn gì”
“Quan trọng là…vị kia, nhìn rất giống cô”
Trương Khê chột dạ mở tệp ra xem, là ảnh cô cùng Trình Dịch đi nắm tay đi dạo, nhưng khuôn mặt của cô đã bị làm mờ…không biết là cho góc chụp hay là cố tình làm mờ.
“Không viết được”
Người bên kia nghe cô trả lời có hơi nhăn mặt: “Sao lại không viết được? Cả toà soạn đều nghỉ năm mới cả rồi, cô thương tình…”
“Bởi vì vị kia trong ảnh…là tôi”
Người bên kia sững sờ: “H-Hả?”
“Viết bài cho chính mình không ổn”
Người bên kia có hơi ngừng: “Ừm, dù sao chúng ta không viết cũng sẽ có bên khác viết”
“Chìm đắm trong tình yêu khiến cô quên mất vị kia của cô đã từng chiếm top tìm kiếm à?”
Đúng thế, còn được mấy cô gái hâm hâm mộ môh ngày đêm nhớ mong, ước được gả cho anh.
“…”
Vậy là thật sự không thoát được việc lên báo sao?
Nhưng cô thề, mũi cô rất thính, gửi được mùi của báo chí là chuyện thường tình, rõ ràng hôm qua chỉ là rất bình thường, còn không có cảm giác đang bị theo đuôi.
Có khi nào là người quen tung ảnh?
Người quen chứ không phải báo chí?
Vậy cũng hợp lí, nhưng là ai mới được…
Cô vươn vai đứng dậy rời khỏi giường.
Lúc ra ngoài cũng chỉ thấy Trình Dịch an tĩnh ngồi xem tài liệu.
“Biết gì không?”
Anh trầm ngâm ngước mặt: “Chuyện gì?”
Cô suy nghĩ rất lâu sau đó lại quyết không nói với anh: “Không có gì”
“Kì kì quái quái”
…
Cô hừ nhẹ lạnh lùng không thèm đếm xỉa tới Trình Dịch, nhưng anh lại khác, còn dịu dàng cất giọng từ phòng khách vào:
“Sữa anh để ở bàn, mau uống