“Nha đầu nhà con dẻo miệng!”
Trương Khê ngồi xuống bàn giúp bà cắt hoa quả, chưa được bao lâu Thẩm Nguyệt lại cất giọng hỏi:
“Con với Trình Dịch như hình với bóng thế à?”
“…”
Trương Khê bĩu môi: “Bọn con còn trẻ, yêu đương phong phú”
Cái gì mà ‘yêu đương phong phú’ chứ?
Chẳng qua là anh bám em, em bám anh không buông!
Trần Ninh buổi sáng bị Thẩm Nguyệt mắng, nghe nói là vì uống rượu say xỉn quấy phá Châu Nhiễm, sau đó làm thế nào khiến cô ấy tức giận, cả buổi sáng đã không thèm để ý.
Thấy Trương Khê, cậu ta buồn bực chào hỏi: “Chị”
“Ai da thằng nhóc nhà con tránh xa mắt mẹ một chút, nhìn thôi đã không muốn”
“…”
Cô buồn cười: “Em gây chuyện nữa sao?”
“Nói xem, nó cùng Châu Nhiễm sắp lĩnh chứng, bây giờ chọc người ta tức giận rồi!”
Cậu ta cầm cả quả táo, cắn mạnh, nhai xong lại cất giọng: “Cô ấy cũng đang ở đây, còn chưa chạy mất mà?”
“Chạy cái đầu em, đã xin lỗi chưa?”
Cô gõ đầu Trần Ninh hậm hực.
Nhưng Trần Ninh lại ranh ma nhìn cô: “Anh rể dỗ ngọt chị như thế nào?”
Còn gọi Trình Dịch bằng hai tiếng ‘Anh rể’, chắc chắn là đang muốn ‘nhiều chuyện’.
Cô xuỳ một tiếng sau đó đuổi cậu ta đi.
Nhưng Trương Khê thầm nhớ…cô có được anh dỗ ngọt sao? Sao chẳng có chút ấn tượng nào thế?
“Khê Khê”
Lúc cô hoang mang suy nghĩ thì Trình Dịch cũng từ trên lầu xuống bếp, anh nhìn hoa quả cô vừa cắt, không kiềm chế liền bỏ vào miệng vài miếng, ở chung không lâu nhưng cùng cô ăn hoa quả đã là thói quen của anh rồi.
Trương Khê đánh vào tay anh thấp giọng muốn mắng: “Còn chưa rửa tay”
“Vậy em đút anh đi”
Người kia nói xong nhanh chóng mở to miệng chờ đợi, nhưng Trương Khê sớm ngại ngùng, nhẹ tay vỗ vào má anh.
Cô hừ nhỏ: “Đừng gây chuyện, không thấy mẹ à?”
Anh không để ý ngược lại còn cúi đầu cắn quả dâu trên tay cô, sau đó ghé sát mặt hôn nhẹ vào gò má cô.
“…”
Bà Thẩm vừa hay quay lưng, bắt gặp cảnh ấy có chút xấu hổ: “Ai da, bọn trẻ các người…”
“Làm bậy” Cô hổ thẹn đá vào chân anh.
Mặt Trương Khê có chút hồng cảm thấy đã hôn lén lút còn bị bắt gặp, còn gì mất mặt bằng chứ? Nghĩ thôi đã không khó muốn mắng ai đó.
“Anh…mau đi ra ngoài”
Trình Dịch đương nhiên không có động thái lại còn điềm tĩnh kéo ghế ngồi: “Anh ngồi đợi cơm”
“Em không muốn nhìn thấy anh”
Anh ậm ừ: “Vậy thì anh càng phải ngồi ở đây”
“…”
Được!
Nói lí không lại anh, cô thua rồi.
Trình Dịch không làm gì, chỉ mãi mê nhìn cô cắt hoa quả, đôi lúc còn không nhịn được mà xoa đầu cưng chiều.
Không nói người ta còn tưởng anh rất cuồng bạn gái, sự thật chính là thế mà?
Ngồi không lâu, Trần Ninh đã từ phòng khách vội vội vàng vàng chạy vào, trước màn hình cậu ta đưa tới chính là dòng chữ rất to: “Giám Đốc Trình của Trương Thị hẹn hò cùng bạn gái?”
Phía dưới là một dãy bình luận, cô cầm lấy điện thoại đọc từng cái.
‘Anh ta đẹp trai quá, tôi thích nhất là con trai đeo kính đấy!’
‘+1, tôi cũng vậy’
Ta là vợ của thiên hạ: ‘Con mẹ nó, nhìn thôi đã thấy xinh, xứng đôi xứng đôi’
Tiểu Muội Muội: ‘Trước đây nghe nói anh ta tự nhận là con rể của ông Trương’
‘+1, xét về việc đó có hai trường hợp xảy ra.
Một là anh ta đã đường đường chính chính làm con rể hào môn, hai là anh ta đã quen một chị xinh