Edit: Qing Yun
Hành lang tầng bốn không có cửa sổ, chỉ có bức tường thấp xây bằng gạch vây quanh.
Ánh nắng oi bức giữa trưa hè rơi xuống khiến người nóng đổ mồ hôi, nhưng giờ phút này, không ít người đang đứng trên hành lang cảm thấy trong lòng lạnh đến phát run.
"...Ai gõ cửa?"
Theo tiếng nói khàn khàn trầm thấp vang lên, người nọ chậm rãi di chuyển ánh mắt, cuối cùng dừng lại trên người Tần Minh Vũ.
Sắc mặt Tần Minh Vũ trắng xanh, gót chân vô ý thức cọ cọ phía sau.
Đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chú, khuôn mặt tuấn tú, môi mỏng chậm rãi mở ra, mệt mỏi nơi đáy mắt biến mất thay đến vào là cảm xúc lạnh băng.
"....Anh gõ?"
Tựa như nghi vấn, lại tựa như khẳng định.
Nhưng Tần Minh Vũ không dám gật đầu--- một khắc khi mới mở cửa kia, đôi mắt nhìn thẳng anh ta thật sự quá âm trầm, thậm chí khiến anh ta hoài nghi nếu mình gật đầu thì sẽ bị người này ném xuống dưới ngay lập tức.
Nhưng biểu cảm và phản ứng của Tần Minh Vũ cũng đủ biết đáp án là gì.
Mọi người chỉ nghe được chàng trai xuy một tiếng, âm điệu cực nhẹ, thậm chí có ý cười mơ hồ.
"Tìm chết sao."
Ba từ này vừa rơi xuống, nhiệt độ chung quanh như té xuống âm độ.
Không chờ mọi người phản ứng, Tần Minh Vũ đột nhiên kêu lên sợ hãi--- anh ta bị túm cổ áo kéo tớ trước mặt chàng trai.
Vóc dáng chàng trai vốn cao, lúc này xách Tần Minh Vũ chỉ có 1m7 lên, cơ hồ kéo anh ta khỏi mặt đất.
Sắc mặt Tần Minh Vũ đỏ lên, biểu cảm thống khổ.
"...Hàn Thời."
Một thanh âm mềm nhẹ khắc chế vang lên.
Ở ngoài đám người, Đinh Cửu Cửu than nhẹ trong lòng.
Mặc niệm vài lần "Không liên quan gì đến mình" "Đừng để ý," rốt cuộc vẫn không thể thờ ơ lạnh nhạt được...
Sau khi tiếng nói vang lên, tất cả mọi người hơi sửng sốt, tiện đà dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn về phía người phát ra âm thanh.
--
Bọn họ thật sự không thể tưởng tượng nổi thời điểm này còn có người dám chủ động tiếp xúc với Hàn Thời... Hơn nữa, còn dám gọi thẳng tên?
Vì thế, giữa lúc mọi người cầm lòng không đậu mà nhường ra một lối đi ở giữa, Hàn Thời nghiêng mắt thấy được thân hình nhỏ xinh của cô gái đứng sau đám người.
Ánh nắng khoác lên vai cô.
Gương mặt nhỏ xinh hơi căng thẳng, đôi mắt xinh đẹp có chút không tán đồng, một chút bất đắc dĩ, còn có chút cảm xúc khác nhìn không ra.
---Đều không quan trọng.
Tóm lại rất xinh đẹp.
Xinh đẹp đến mức anh muốn ôm vào ngực xoa xoa...
Tống Soái cách gần nhất nên phát hiện, Tiểu Hàn tổng tựa hồ chưa tỉnh ngủ của bọn họ nhìn chằm chằm cô gái kia rồi bắt đầu thất thần.
Tống Soái: "....."
Đầu óc này khả năng thật sự bị đá đập hỏng rồi.
Xuyên qua đám người, Đinh Cửu Cửu đi đến trước mặt Hàn Thời.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải ánh mắt đối phương thì hơi nghẹn lại.
Nửa thân trên trần trụi của chàng trai đập ngay vào mắt cô, khác với quần áo đơn giản ngày thường, lúc này có thể nhìn rõ cơ thể của người nọ, vai rộng, eo thon, một nửa đường nhân ngư bị quần ngủ che lại.
Đinh Cửu Cửu: "...."
Thế mà cô lại quên mất người này chưa mặc áo.
Câu chữ mới vừa sắp xếp trong đầu đã bị cảnh đẹp gần ngay trước mắt làm rối loạn, trong não chỉ còn lại vài từ vụn vặt, chẳng còn nhớ nổi nên mở lời như thế nào.
Hỗn độn vài giây, Đinh Cửu Cửu đành bất chấp, cô kéo tầm mắt lướt qua cơ bụng, cơ ngực, xương quai xanh, cuối cùng cố gắng dừng lại ở gương mặt đẹp trai kia.
Cô trầm mặc hai giây, hỏi nhỏ một cậu: "...Anh không đánh con gái chứ?"
Tống Soái: "........."
Những người còn lại: "....."
Bị tiếng nói của cô kéo tinh thần lại, Hàn Thời buông lỏng cánh tay đang túm cổ áo Tần Minh Vũ, anh cơ hồ không ngăn được khóe miệng cong lên, 'ừ' một tiếng.
Đinh Cửu Cửu thở phào nhẹ nhõm, thẳng eo lên---
"Kia, là tôi gõ cửa."
Nhìn Tân Minh Vũ như sắp đứng không nổi ở bên cạnh, Đinh Cửu Cửu hơi chần chờ, "Có chuyện gì thì tìm tôi."
Anh nghe vậy thì không nhịn được mà bật cười, mi mắt nhấc lên, tròng mắt đen nhánh như tỏa ra ánh sáng nhạt.
Trầm mặc hai giây.
"Tìm cô?"
Hai chữ như lăn lộn một vòng ở môi lưỡi, ý cười nơi đáy mắt càng không che dấu được, "...Cô xác định?"
Đinh Cửu Cửu: "...."
Đột nhiên có suy nghĩ đã hiểu được cảm giác của mẫu vật trong tiết sinh học là thế nào....
Cô không dám xác định.
Đổi ý còn kịp không.
Tống Soái đứng phía sau không còn khẩn trương như vừa nãy, một đám hứng thú bừng bừng nhìn hai người---cái gì là tán tỉnh, cái gì nổi giận, bọn họ thích xem cái này hơn tất cả.
Chỉ tiếc có người không có hứng thú như họ.
"...Cửa này... Tôi chính là người gõ cánh cửa này!" Không biết có phải bị kích thích do được Đinh Cửu Cửu bảo vệ hay không, Tần Minh Vũ đột nhiên run rẩy tiến lên một bước, --- "Là...Là thầy Lư yêu cầu tập hợp, cậu cũng không thể ngoại lệ, ngoại lệ."
Không khí mới vừa hòa hoãn được vài phần, tức khắc lại bị đẩy vào cục diện bế tắc.
Đinh Cửu Cửu cảm giác như đầu mình to ra.
....Không phải mỗi người đều sẽ khôn hơn sau mỗi lần ngã đau.
Tống Soái và mấy người phía sau đều cười lạnh nhìn Tần Minh Vũ, không biết ai nhỏ giọng trào phúng, "Này thật đúng là hiện trường chủ động tìm chết mà."
"...."
Nhưng ra ngoài dự kiến của bọn họ, chàng trai nghe xong lời chỉ trích của Tần Minh Vũ chỉ khẽ nhúc nhích ánh mắt, không có chút điềm báo muốn phát hỏa nào.
Mọi người không khỏi kinh ngạc nhìn, chỉ cảm thấy anh rũ mắt, thanh âm khàn khàn.
"Lãnh đạo, anh ta bắt nạt tôi." Trong thanh âm còn mang theo mấy phần tủi thân.
Thật giống như người mấy phút trước túm cổ áo người ta muốn ném xuống lầu kia không phải anh.
Tống Soái: "......."
Nhóm con nhà giàu: "....."
--
Này nhất định là Tiểu Hàn tổng giả rồi.
Đinh Cửu Cửu lại là người lấy lại tinh thần đầu tiên, cô vội vàng tiếp nhận bậc thang, quay sang nói với Tần Minh Vũ, "Thầy Tần, cái thông báo này không phải tối qua mới nói sao? Chúng tôi về muộn, anh ấy không biết thì thôi, là do em quên không nói cho anh ấy, lúc này mới làm chậm trễ."
Vừa nói, Đinh Cửu Cửu lại đưa mắt ra hiệu cho Kiều Loan, "Nếu người đến đông đủ, các bạn học cũng đang ở dưới lầu, chúng ta mau chóng xuất phát đi?"
Nhìn toàn bộ hành trình, Kiều Loan có phần không khống chế được biểu cảm trên mặt, lúc này nhận được ánh mắt của Đinh Cửu Cửu, phải mất mấy giây mới có thể tiêu hóa, vội vàng tiến lên kéo Tần Minh Vũ.
"Đúng vậy thầy Tần, chỉ có ba tổ trưởng ở dưới lầu, có lẽ mọi người đã không muốn chờ nữa rồi, thầy mau xuống xem đi...."
"...."
Sau một phen lăn lộn, cuối cùng cũng lôi được người đi.
Đến khi đám người Tống Soái tự giác xuống sân khấu, Đinh Cửu Cửu mới có thể thở dài nhẹ nhõm.
...Còn may không gây ra chuyện ở ngay ngày đầu tiên.
Đinh Cửu Cửu đang thất thần thì một hơi thở lướt qua vành tai cô, mang theo tiếng cười hơi khàn khàn----
"Vừa mới nói có chuyện gì thì tìm cô, còn tính sao?"
Cảm giác được chàng trai cúi người xuống, Đinh Cửu Cửu rụt người lại, ánh mắt nhìn chằm chằm mũi chân tuyệt không dám nhìn lên, đồng thời thành thật lắc đầu, "Qúa thời hạn, không tính."
".......Vì sao không ngẩng đầu?"
Trầm mặc vài giây, cô nói với giọng nghiêm túc đứng đắn, "Ảnh hưởng không tốt."
Hàn Thời không nghĩ tới sẽ nhận được một câu trả lời như vậy, giật mình hai giây rồi cười rộ lên, cơ thể càng ép sát--
"Ảnh hưởng cái gì, Hửm?"
"....."
Gót chân cô đã chạm vào tường, không thể lùi được nữa, tầm mắt không dám nhìn loạn, cánh tay cũng không dám nâng lên để đẩy anh ra, gương mặt rốt cuộc không nhịn được đỏ bừng.
Mắt thấy màu đỏ leo lên cái cổ tuyết trắng của cô, cảm xúc dưới đáy mắt Hàn Thời càng thâm hơn, môi anh khẽ nhúc nhích, đang muốn mở miệng lại nghe được thanh âm nỗ lực đè thấp của cô---
"Không phải anh đã nói tôi là ân nhân cứu mạng của anh sao?"
"...." Chàng trai hơi dừng lại, khóe môi cong lên, "Ừ, không phải tôi đang báo ân sao?"
Có được khe hở để thở dốc, cô lập tức giương mắt đối diện với cặp mắt của anh, thanh âm mềm nhẹ lộ ra chút bực bội, "Cái này mà gọi là báo ân sao?"
"Văn vẻ một chút thì gọi là lấy thân báo đáp, còn nói trắng ra...."
Chàng trai khẽ cười, thanh âm chây lười khàn khàn.
"Lấy thịt báo ân?"
Đinh Cửu Cửu: ".............."
Phi.
Cô thẹn quá thành giận, duỗi tay đẩy người ra