Edit: Qing Yun
"Đính hôn...... Sao tôi lại không biết chuyện này?"
Ngay khi thanh âm mang theo tiếng cười như có như không kia vang lên, Đinh Cửu Cửu và Tống Như Vũ đồng thời ngẩn ra.
Đáy mắt Tống Như Vũ hiện lên cảm xúc kinh hoảng, tầm mắt dời khỏi người Đinh Cửu Cửu, chuyển đến phía sau cô——
"Hàn Thời anh...... Sao anh lại tới đây?"
Hàn Thời chưa nói chưa cả, ánh mắt lại nhìn về phía người đã nghe thấy giọng nói của anh nhưng lại không nhìn về phía anh, con người sâu thẳm.
Tống Soái đứng cạnh anh cười ha ha xoa dịu bầu không khí, "Cái gì nha, vừa mới đứng ở bên kia nhìn thấy em gái Như Vũ nên anh hơi tò mò, bèn lôi kéo Tiểu Hàn tổng lại đây............ Hai vị đây là ——?"
Tống Như Vũ hơi lảng tránh, "Em tìm cô ấy có chút việc."
"Ha ha, như vậy sao, có phải bọn này đến không đúng lúc rồi không......"
Tống Soái một bên cười, một bên xoay đầu đi, nhân lúc đứng sau lưng Tống Như Vũ mà liều mạng đưa mắt ra hiệu cho Hàn Thời, đồng thời không tiếng động làm khẩu hình ——
"Cậu đừng chọc Như Vũ, cẩn thận nó mách lẻo ông già nhà cậu".
Ánh mắt Hàn Thời trầm trầm, độ cung như cười như không nơi khóe môi lại chưa thay đổi. Anh chỉ xoay chuyển ánh mắt trở về trên người cô gái đứng cạnh Tống Như Vũ.
"Nói chuyện gì mà có thể nói đến đính hôn?"
Tống Soái mệt tâm, duỗi tay lau mồ hôi vốn không có giọt nào trên mặt.
Tống Như Vũ đối diện với đôi mắt sâu kia thì có chút hít thở không thông, chỉ là ở dư quang nhìn thoáng qua cô gái đang đứng trầm mặc kia, cô ta không khỏi cắn chặt răng.
"Vốn gia trưởng trong nhà đều có ý này... Em lại không phải nói dối."
Sắc mặt Hàn Thời lạnh lùng, ánh cười nơi đáy mắt mỏng manh, "Ai có ý tứ này thì cô tìm người đó mà đính hôn"
Tống Như Vũ bị lời này chặn họng, tức giận đến hốc mắt đều có chút đỏ lên.
Nói xong lời nói kia, Hàn Thời đã xoay người, làm bộ phải rời khỏi nơi này, chỉ là vừa bước được nửa bước, anh đã dừng chân, cằm hơi banh.
"Đây là lần duy nhất tôi cảnh cáo cô —— không cần vì mối quan hệ của chúng ta mà liên lụy đến người khác. Nhà họ Hàn không cần nữ chủ nhân bụng dạ hẹp hòi, tôi càng không thích."
Nói xong, người nọ cười nhạt rồi xoay người rời đi.
Tống Như Vũ đứng tại chỗ sửng sốt, nhấm nuốt từng câu chữ Hàn Thời vừa nói, lại phát hiện cô gái đứng trước mặt mình dường như chưa từng giao lưu với Hàn Thời suốt từ nãy tới giờ, đáy mắt cô nổi lên một chút ý mừng.
Vì thế lại bất chấp Đinh Cửu Cửu, Tống Như Vũ bước nhanh chạy tới bên cạnh Tống Soái , "Anh, lời anh ấy vừa nói là có ý tứ gì? Có phải anh ấy có ý suy xét đến chuyện của chúng em không?"
"......"
Tống Soái nhìn thoáng qua bóng dáng thon dài của người vừa buông lời bạc tình, lại quay lại đầu nhìn Tống Như Vũ, còn có cô gái ở gần đó vẫn yên tĩnh nãy giờ, chỉ cảm thấy một cái đầu muốn to bằng hai cái.
"Em gái Như Vũ, không phải anh đã nói với em không nên chọc Hàn Thời à, cậu ấy ghét nhất bị con gái dây dưa, không phải em rất rõ chuyện này à?"
"Em không nhịn được mà......"
Tống Như Vũ lẩm bẩm, hai anh em sóng vai trở về, thanh âm xa xa trôi lại đây ——
"Anh cũng đã nói với em rồi, chỉ cần em ngoan ngoãn một chút thì vị trí nữ chủ nhân của Hàn gia sớm muộn gì cũng là của em, sao em lại không nghe lời như vậy?...... Em lại còn đi tìm cô gái kia, em có biết làm như vậy thì Hàn Thời sẽ cảm thấy bị gò bó lắm không?"
"Em biết rồi, lần sau em không làm như vậy nữa được chưa......"
"......"
Tiếng nói chuyện xa dần, bên tai chỉ còn tiếng gà chó trong thôn, còn có tiếng ếch nhái trong bụi rậm, tất cả hòa lẫn cùng màn đêm chuẩn bị buông xuống.
Cô giơ tay xoa xoa cổ bị ánh hoàng hôn nhiễm đỏ.
"Thế giới của kẻ có tiền thật thần kỳ... Thật quá thần kỳ."
Cô vừa đi vừa cảm khái, khuôn mặt nhỏ hơi banh, cất bước quay về.
Cô bị mù đường từ nhỏ, hồi nãy lại thất thần nên cành không nhớ rõ đường, bây giờ chỉ có thể cố nhớ lại quãng đường vừa đi:
Đi qua dãy nhà trọ, rẽ trái, rồi rẽ phải......
"—— Á!"
Mới vừa đi đến chỗ ngoặt ở dãy phòng trọ, một cánh tay đột nhiên giơ ra không chút báo trước kéo cô vào bên trong.
Mất trọng tâm, Đinh Cửu Cửu vốn cho rằng lần này mình không thể tránh khỏi một trận ngã đau nên vội nhắm mắt lại theo bản năng, lại rơi vào lòng ngực mang theo hương bạc hà ngoài ý muốn.
Chóp mũi đâm phải lồng ngực rắn chắc, Đinh Cửu Cửu ảo não ngẩng đầu lên, cố gắng nhìn ra khuôn mặt của người kia trong bóng tối.
"Hàn Thời......"
Cô áp xuống âm thanh bực dọc, giãy giụa hạ muốn rời đi, lại phát hiện đối phương ồm mình càng chặt hơn. "Anh làm gì vậy?"
Tiếng cười khàn khàn ngay trên đầu cô, chấn động thực nhẹ theo đó truyền tới trong tai cô, như cười như than ——
"Không phải cô tự ngã vào lòng tôi sao, lãnh đạo nhỏ."
"......"
Ôm thân mật như vậy, là việc mà Đinh Cửu Cửu chưa bao giờ trải qua. Trong lúc giãy giụa, hơi thở hai người đan xen, ửng đỏ trên mặt cô lan xuống tận cổ, thậm chí còn có xu thế lan đến hai tai.
"Anh buông ra ——"
"Thực xin lỗi."
Đột nhiên tiếng nói bình tĩnh vang lên, cắt ngang lời nói của cô, cũng khiến cô dừng mọi giãy giụa.
Vài giây sau, Đinh Cửu Cửu có chút kinh ngạc giương mắt,
"Anh......"
"Thực xin lỗi."
Nam sinh lặp lại một lần, thanh âm dễ nghe không còn chút hài hước vui đùa mà Đinh Cửu Cửu quen biết ——
"Câu nói lúc trước tôi nói, cô có thể coi như không nghe thấy được không?"
Đinh Cửu Cửu ngẩn ngơ, sau khi lấy lại tinh thần thì hỏi đến thành tâm thành ý: "...... Câu nào?"
Hít thở sâu vài giây, tiện đà, một tiếng cười đầy bất đắc dĩ rung động trên đỉnh đầu cô.
Vòng tay đang ôm chặt cô hơi buông lỏng, cô lùi ra sau một bước nhỏ rồi ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy nam sinh nhìn xuống dưới, đôi mắt như là cất giấu sao trời xinh đẹp, đen nhánh tỏa sáng.
"Cô thật là không có lương tâm đấy lãnh đạo nhỏ à."
Đinh Cửu Cửu: "......??"
"Thôi, không nhớ cũng tốt."
Thanh âm kia lại khôi phục giọng điệu chây lười tản mạn thường ngày, cười như không cười ——
"Hôm nay kết thúc ở đây, ngủ ngon, lãnh đạo nhỏ."
"............ À." Khả năng cô không lý giải được thế giới của kẻ có tiền.
Thẳng đến khi thân ảnh của cô biến mất khỏi tầm nhìn, Hàn Thời vẫn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.
Không biết qua bao lâu, anh mới cho tay vào túi quần, dựa lưng vào bức tường phía sau, lười biếng cất giọng.
"Nghe đủ chưa."
"............"
Tống Soái ngượng ngùng bước ra từ gốc cây, thanh thanh giọng nói, "Tôi phát hiện cậu quay trở lại nên cũng quay lại xem."
Hàn Thời không ngẩng đầu, cất tiếng cười nhạo, âm điệu mỏng mà khinh thường, "...... Đẹp?"
Ánh mắt Tống Soái lập loè một hồi lâu, mới tựa hồ bày ra dáng vẻ quyết tâm dù có đau lòng, "Cũng chỉ là nói mấy câu ba phải, tại sao cậu phải quay lại giải thích?"
"......"
Nam sinh ỷ ở ven tường rốt cuộc có phản ứng.
"Vì sao phải giải thích?"
Cổ thon dài nâng lên, môi mỏng hé mở, ánh mắt sắc lạnh,
"Không phải cậu đã đoán được rồi à." Anh nói.
Tống Soái giật giật khóe miệng, quay đầu ra phía sau chửi nhỏ câu gì đó rồi quay lại, sắc mặt nghiêm túc.
"Không phải cậu điên rồi chứ, Hàn Thời? Chúng ta chỉ được tự do trong phạm vi họ cho phép, hoàn toàn không có cơ hội nghiêm túc! Cậu có tin ngay giây phút cậu được sinh ra, ông già nhà cậu đã quy hoạch xong cuộc đời cậu đến mức khi chết cậu dùng quan tài bằng gỗ đàn hương hay gỗ lim? —— Như Vũ cũng như thế, từ khi nó mười tuổi đã bị hai ông già định là con dâu nhà họ Hàn, nhiều năm như vậy cậu chưa từng phản đối, hiện giờ cậu muốn nói với tôi rằng cậu nghiêm túc với cô gái cái gì cũng không có??"
Tống Soái một hơi nói xong, mặt đều căng đến đỏ bừng.
Chọn lời nói khích, cậu thay đổi khẩu khí, còn thở hồng hộc nhìn Hàn Thời.
Hàn Thời trầm mặc đứng ở chỗ đó.
Tống Soái nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ còn may người này vẫn chưa điên hoàn toàn, nào biết giây tiếp theo liền nghe thấy người nọ mở miệng nói với giọng điệu cực kỳ không tán thành ——
"Cô ấy nơi nào 'cái gì cũng không có'?"
"......??" Tống Soái bị chính hơi của mình nghẹn lại, hơn nửa ngày mới lao lực nhả ra mấy chữ ——
"Cô ấy có cái gì??"
Hàn Thời không hề nghĩ ngợi, "Cô ấy thật xinh đẹp." Dừng lại vài giây, anh lắc đầu, phủ định lời mình vừa nói, sửa miệng: "Cô ấy xinh đẹp nhất."
Tống Soái: "........................"
Trong khoảng thời gian ngắn, anh thế mà không biết mình nên tiếp tục chỉ trích Hàn Thời nổi điên hay là nên nói rõ ràng bất luận như thế nào Đinh Cửu Cửu cũng tuyệt đối không tính là "xinh đẹp nhất".
Hàn Thời chưa cho anh cơ hội đưa ra đáp án đầy rối rắm, đứng thẳng dậy, một tay cắm túi quần đi trở về, đưa lưng về phía Tống Soái, một tay khác vẫy vẫy với anh.
"Đừng nghĩ nhiều như vậy. Quản tốt miệng của cậu là được."
"......" Tống Soái tức giận đến hừ hừ, "Nếu tôi không quản tốt thì sao?"
"Tôi