Edit: Qing Yun
Rạng sáng 6 giờ rưỡi, ngoài trời còn chưa sáng tỏ.
"... Cửu Cửu ---- Cửu Cửu?"
"-----!"
Cô gái trên giường đột nhiên mở bừng mắt, nhìn thấy rõ biểu cảm lo lắng trên mặt Kiều Loan, vẻ mặt cô mới thả lỏng, thân thể lại rơi vào chăn đệm mềm mại.
"Bây giờ... Mấy giờ rồi?"
Cô hơi hé miệng, thanh âm có phần khàn khàn mất tiếng.
"6 giờ rưỡi." Kiều Loan lo lắng nhìn cô, "Bạn không sao chứ? Có phải vẫn còn không thoải mái vì ly rượu tối qua không?"
Đinh Cửu Cửu hơi nhíu mày, "Vừa nãy mình có nói mớ không?"
Kiều Loan: "Lúc mình đến đây chỉ thấy sắc mặt bạn không tốt lắm, vẫn luôn ôm chặt chăn, mình kéo cũng không ra, lôi ra bạn còn giống như muốn khóc... Nhưng mà như vậy là --- bạn gặp ác mộng sao?"
Đinh Cửu Cửu chậm rì rì bò lên, duỗi tay sờ trán, quả nhiên có một lớp mồ hôi mỏng.
"Không tính là ác mộng..." Cô cười cười, có phần bất đắc dĩ, "Càng giống phim bom tấn Hollywood hơn, kiểu mạo hiểm kích thích."
Kiều Loan nghe xong thì sửng sốt, ngay sau đó vui đùa nói: "Vậy bạn mơ cái gi mà ôm gối chặt thế? Bảo bối đoạt được từ mộ Pharaoh à?"
ĐInh Cửu Cửu cong mắt, sau đó nghiêm mặt lắc đầu: "Tuy rằng không nhớ rõ, nhưng mình cảm thấy nhất định là còn quý trọng hơn bảo bối?"
"Bảo bối? Bảo bối gì?
Viên Họa rửa mặt xong đi ra nghe thấy lời này thì không khỏi tò mò, liếc nhìn hai người hỏi.
"À... Là có một món đồ, chờ bọn mình tìm ra sẽ nói cho bạn."
Kiều Loan nói với vẻ mặt đứng đắn, nói đến cuối cũng không nhịn được cười, nhìn Đinh Cửu Cửu rồi cả hai cùng cười rộ lên.
"Hai bạn giỏi lắm, còn hùa nhau trêu mình đúng không?" Viên Họa cũng phối hợp mà vui đùa, ngay sau đó liếc nhìn về phía cô gái còn đang ngồi trong ổ chăn, "Nhưng mà Cửu Cửu này, sao hôm nay bạn dậy muộn thế? Trước kia lúc ở trường học bạn chính là cán bộ làm việc có quy luật nhất đó."
Vừa nghe cái này, Kiều Loan tức khắc không nhịn được mở ra hình thức trào phúng --- "Còn có thể vì cái gì? Đương nhiên là tửu lượng sâu cạn của người nào đó rồi --- đúng không, bạn học Cửu Cửu?"
Viên Họa tức khắc gật đầu hiểu rõ, "Thì ra là thế, mình nói sao hôm qua trở về lại thấy bạn ngủ say như vậy mà."
Kiều Loan tấm tắc cảm khái, "Đúng vậy, say như chết, có khi chính mình về như thế nào cũng không biết."
"... Mình sai, đừng nói nữa, để chuyện cũ theo gió bay đi được không hai vị đồng chí.."
Chịu không nổi hai cô bạn bạn một câu, mình một câu trêu ghẹo, Đinh Cửu Cửu vừa xuống giường liền vội vàng xin tha, sau đó ôm quyền với Kiều Loan, "Tối hôm qua vất vả đồng chí Kiều Loan, lần sau bạn uống nhiều mình cũng nhất định sẽ ôm bạn về."
Kiều Loan sửng sốt, không đợi cô giải thích thì cô đã cầm lấy chậu và đồ vệ sinh cá nhân đi ra bên ngoài.
"..."
Nhìn chằm chằm cánh cửa dại ra ba giây, Kiều Loan thở dài lắc đầu.
Viên Họa buông chậu rửa mặt, "Mới sáng sớm mà bạn đã than thở gì thế"
Kiều Loan: "Chỉ là đột nhiên cảm thấy người nào đó thật lợi hại, làm việc tốt không cần lưu danh."
Viên Họa: "......"
Nhưng mà mặc kệ Viên Họa có dây dưa như thế nào thì Kiều Loan vẫn không nói thêm một chữ.
......
Nhanh chóng rửa mặt chỉ trong mười phút, vốc một vốc nước cuối cùng hắt lên mặt, Đinh Cửu Cửu cong người nhắm mắt ngưng thở.
Thật là kỳ quái mà.
Sao đột nhiên lại mớ thấy chuyện kia... Rõ ràng đã trôi qua nhiều năm như vậy.
Nếu không phải sáng nay đột nhiên mơ về nó thì có lẽ cô cũng đã quên khi còn nhỏ mình đã làm 'việc tử tế' này rồi.
Cũng không biết đứa bé kia hiện tại thế nào....
Giọt nước cuối cùng trên tay rơi xuống, 'thời gian thanh tỉnh' kết thúc. Đinh Cửu Cửu thở ra một hơi rồi đứng thẳng dậy.
".....A!"
Đứng trước bồn rửa mặt, chàng trai xỏ tay vào túi quần đứng đó, trên mặt là nụ cười như có như không khiến cô gái giật mình nhảy dựng.
"Anh.... Sao anh lại ở chỗ này?"
Dường như bị phản ứng của cô gái chọc cười, chàng trai nghiêng mặt đi, đôi môi mỏng cong lên thấp giọng cười.
Ánh mặt trời phất qua mái tóc đen của anh rơi bả vai rộng.
Cười vài giây, anh vòng qua bồn rửa mặt, đi đến trước mặt cô mới dừng lại, ý cười nhuốm đầy ánh mắt.
"Là tôi đi nhầm vào địa bàn của em sao? Lãnh đạo nhỏ?"
Nơi vệ sinh này là của cả toàn nhà, làm gì có chuyện địa bàn hay không địa bàn?
"Không phải, anh dùng đi."
Đinh Cửu Cửu duỗi tay lấy chậu rửa mặt của mình, chỉ là vừa mới sờ đến nó mà chưa kịp cầm lấy đã phải trơ mắt nhìn một bàn tay to gấp đôi tay mình đè lại.
Đinh Cửu Cửu: ".......?"
Nhìn vào mắt cô gái đang ngẩng đầu nhìn mình, ánh mắt lộ ra muôn vàn vô tội mềm mại, Hàn Thời chỉ cảm thấy đầu quả tim như bị sợi lông chim quét qua.
Ánh mắt anh hơi thâm lại rất nhanh áp xuống, chuyển thành sắc cười thực đạm---
"Vừa nãy em đứng đây một lúc, là suy nghĩ gì?"
Vấn đề này khiến Đinh Cửu Cửu nghẹn lại.
Sau khi trầm mặc hai giây, cô gái hơi nhíu mi, "Cái này, vì sao tôi phải nói cho anh...."
Cô còn chưa dứt lời đã thấy tốp năm tốp ba sinh viên đi đến.
Mấy người vốn đang nói chuyện với nhau mà gặp được Đinh Cửu Cửu và Hàn Thời liền đồng thời im lặng, tò mò nhìn họ.
Đinh Cửu Cửu thu hồi ánh mắt, định 'tốc chiến tốc thắng', cô ngẩng mặt nhìn chàng trai cao hơn mình gần hai mươi cm.
"Nếu không còn chuyện nào khác thì tôi về phòng đây, 7 giờ sáng nay có họp, hy vọng bạn học Hàn Thời không quên chuyện hôm qua đã đồng ý."
Vừa nói cô vừa cúi đầu nhìn chậu rửa mặt giữa hai người, cô cắn răng dùng lực