Edit: Qing Yun
Bởi vì Lư Bình Hạo xuất hiện cho nên hành động ngăn cản Hàn Thời ngồi xuống bên cạnh mình của Đinh Cửu Cửu chỉ có thể lấy kết quả thất bại để chấm dứt.
Bàn họp vốn không lớn, không gian xung quanh có hạn, hơn nữa lúc trước Hàn Thời kéo cái ghế kia cơ hồ nhét vào giữa ghế của Đinh Cửu Cửu và ghế bên cạnh rồi---
Hai người đồng thời ngồi xuống khiến khoảng cách có thể dùng centimet để đo.
Trước mặt là Lư Bình Hạo đang nghiêm túc triển khai cuộc họp khiến cô gái không dám lên tiếng, chỉ có thể dùng ánh mắt liếc trộm người bên cạnh.
Mà ở dưới gầm bàn, khi cặp chân dài không có chỗ để kia tiến thêm một bước đến địa bàn của cô, Đinh Cửu Cửu giận mà không dám nói gì, chỉ có thể co chân lại, tận lực khiến mình nhỏ nhất có thể.
Hàn Thời chống tay lên bàn, mắt đào hoa không dấu được ý cười.
Tống Soái ngồi bên cạnh đều có chút không nhìn nổi, cơ thể không động, đầu lại nhích sát gần Hàn Thời, nói thầm từng lời qua kẽ răng---
"Tiểu Hàn tổng, cậu có thể đừng bắt nạt con gái nhà người ta được không?"
"..." Hàn Thời khẽ nhếch miệng, "Con gái nhà người ta? Nhà ai? --- nhà cậu sao?"
Tống Soái: "...."
Nếu anh dám gật đầu thì cá rằng Hàn Thời có thể phanh thây anh ngay tại đây.
Vì thế Tống Soái chỉ có thể đồng tình nhìn cô một cái sau đó co người về chỗ.
Không biết có phải vì không khí chỗ này quá khác thường hay không, vốn đang nghiêm túc xem từ liệu mà Lư Bình Hạo cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn nơi này.
Vẻ mặt rối rắm của cô gái rơi vào mắt anh.
Lư Bình Hạo nhướng mày, biểu cảm không đổi liếc nhìn Hàn Thời, người ngồi bên cạnh Đinh Cửu Cửu: ".... Đinh Cửu Cửu, em không thoải mái chỗ nào à?"
"...." Cơ thể Đinh Cửu Cửu cứng đờ, cái chân dưới gầm ban đang cố gắng co lại cũng dừng lại.
"Không có."
Cô nói bằng giọng điệu không đủ tự tin.
Lư Bình Hạo còn đang định hỏi thêm thì Kiều Loan hỏi xen vào: "Thầy Lư, sao hôm nay thầy Tần không đến tham gia hội nghị?"
Nhắc tới cái này, Lư Bình Hạo có phần bất mãn, "Trợ giáo Tần của các em nói cơ thể không thoải máy, tạm thời tôi sẽ phụ trách tổ hai."
Đinh Cửu Cửu cùng những người khác không khỏi liếc nhìn nam sinh bên cạnh.
--
Rốt cuộc là cơ thể Tần Minh Vũ không thoải mái hay là vì thấy người nào đó mà không thoải mái, chỉ sợ còn có phần đáng giá tìm tòi nghiên cứu...
Không chờ Đinh Cửu Cửu nghĩ xong, người nọ bên cạnh bỗng nhiên ngẩng đầu, bắt được ánh nhìn của cô, đôi mắt thâm thúy mang theo ý cười.
"Đẹp sao."
Môi mỏng khẽ nhúc nhích, nam sinh nhẹ híp mắt mà lười biếng làm khẩu hình với cô.
"....."
Đinh Cửu Cửu phí thật lớn sức lực mới ngăn chặn chính mình không lấy bút chọc vào tay.
Cô lưỡng lự gật đầu.
Đem toàn bộ phản ứng của Đinh Cửu Cửu thu vao đáy mắt, Hàn Thời dần không áp được độ cung nơi khóe miệng.
"Khụ khụ---"
Bất thình lình, Kiều Loan đột nhiên dùng sức ho vài tiếng.
Hàn Thời coi như không nghe thấy, nhưng Tống Soái lại không nhìn được mà ngầm đẩy anh một cái.
Hàn Thời rũ mắt nhìn, thấy ngón tay bên dưới gầm bàn của Tống Soái đang điên cuồng chỉ hướng đối diện bọn họ.
Nam sinh khẽ nhấc mắt lên, phía đối diện, Lư Bình Hạo đang nhìn bọn họ không biết từ khi nào.
Đôi diện hai giây, Hàn Thời buông cánh tay đang chống đầu, anh ngồi thẳng lại, ngón tay thon dài đan vào nhau chống về phía trước.
"Thầy Lư có việc gì à?"
Đúng tình hợp lý đến mức Kiều Loan ngồi cạnh thấy toàn bộ mọi chuyện không khỏi nghi ngờ những gì mình nhìn thấy.
Lư Bình Hạo nhăn mày, mới vừa mở miệng ra thì cửa phòng họp vang lên tiếng gõ.
"... Vào đi."
Lư Bình Hạo áp xuống tức giận nơi đáy mắt, trầm giọng nói.
Cửa mở ra, một nam sinh cao lớn thò người tiến vào--
"Thầy Lư, thầy tìm em?"
Thanh âm sạch sẽ dễ nghe, nữ sinh trong phòng đều nhìn ra cửa theo bản năng.
Kiều Loan càng là mắt sáng ngời, nhưng ngay sau đó là vẻ rối rắm. Người tới xác thật chân dài dáng cao, mày rậm mắt to, coi như là trai đẹp... Chỉ tiếc bên ngoài trai đẹp là một tầng da đen.
-- Còn không phải đen bình thường.
"Ừ, vào đi Chu Thâm."
Thấy người tới, sự tức giận trong lòng Lư Bình Hạo như vơi đi phần nào.
Anh ta vẫy tay gọi nam sinh đứng ngoài cửa, đồng thời giới thiệu với mọi người khi người đó bước vào.--
"Đây là thầy giáo liên lạc được bộ môn cử lại đây, Chu Thâm. Cậu ấy cũng xem như đàn anh của các em, tốt nghiệp từ trường học chúng ta, lúc trước cũng là nhân vật có tiếng ở câu lạc bộ tình nguyện, chỉ lớn hơn các em vài tuổi... Này, Chu Thâm, năm nay em bao nhiêu tuổi?"
"24, sau khi tốt nghiệp thì thành dân thất nghiệp lang thanh hai năm rồi, không phải thầy không biết."
Chu Thâm kéo ghế đến bên cạnh Lư Bình Hạo rồi cười trả lời, hàm răng chỉnh tề trắng sáng, chỉ là không biết cái này có mấy phần công lao của làn da đen kia.
Lư Bình Hạo cười, "Mấy năm nay cậu mà là kẻ thất nghiệp lang thang thì người khác chẳng phải đều chui xuống khe đất à?"
Chu Thâm không tiếp tục khiêm tốn, anh vuốt gáy cười cười, tựa hồ có chút ngượng ngùng, càng mang theo cái gọi là ấm áp như ánh mặt trời khiến mọi người không rời mắt được.
Kiều Loan nhìn đến thẳng mắt.
Lư Bình Hạo quay đầu lại, "Anh Chu của các em có lý lịch khó lường, tôi không kể từng cái ra cho các em, về sau đi theo học tập cậu