Edit: Qing Yun
Tuy nói lần này đi tình nguyện có ba tổ, nhưng mỗi tổ tổng cộng chỉ có sáu bảy người. Các tổ phụ trách một phòng học cũng lăn lộn gần hai giờ mới coi như kết thúc.
Kêu tổ viên nghỉ ngơi vài phút, Đinh Cửu Cửu nhìn thời gian--- vừa vặn đến 10 giờ rưỡi. Dựa theo cái này, phòng học được hai tổ quét dọn chắc chỉ cần khoảng một giờ là có thể giải quyết xong.
Nghĩ như vậy, Đinh Cửu Cửu đi vòng ra sau mảnh vườn nhỏ, đứng trước bức tường thấp hỏi bạn học trong phòng, "Bạn học, tổ trưởng tổ bạn có đây không?"
Bạn học đứng gần nhất vừa quay đầu lại chưa kịp trả lời đã nghe thấy tiếng la từ bên trong---
"Ở đây ở đây!"
Đội một cái mũ chống bụi gấp vội bằng tờ báo, Kiều Loan vung vẩy cái chổi chạy ra.
Đinh Cửu Cửu bị phong cách này của làm kinh ngạc, ngốc hai giây mới cong mắt cười rộ lên, "Tích cực như vậy sao tổ trưởng Kiều?"
"Làm gương cho binh sĩ, theo lý thường nên làm thôi." Kiều Loan ưỡn ngực đứng thẳng, "Nếu tổ chức đã tín nhiệm mình, mình nhất định sẽ có nghĩa vụ làm tốt cuộc việc này!"
"Được rồi, thầy Lư không ở đây, bạn không cần thể hiện lòng trung thành." Đinh Cửu Cửu cười xua tay, "Tổ mình xong rồi, chuẩn bị đi phòng học tiếp theo, bạn đã thương lượng với Viên Họa và Tống Soái xem nên chia nhau làm thế nào chưa?"
"Hả, cái này..."
"Phản ứng này của bạn," Đinh Cửu Cửu hồ nghi nhìn cô, "Thấy thế nào cũng giống chột dạ."
"Khụ, cái kia... Mình đi cùng Viên Họa, đã chọn được một phòng rồi."
Đinh Cửu Cửu: "....."
Giây lát sau cô thở dài, "Ý tứ là hai bạn không lương tâm vứt bỏ chúng mình, đúng không?"
Kiều Loan ngượng ngùng cười: "Mình cảm thấy đổi thành 'hy sinh hợp lý' thì càng đúng hơn."
"... Đến một lần kéo búa bao cũng không thì hợp lý ở đâu?"
"Còn có thể vì sao?" Kiều Loan chớp mắt cười ái muội với cô, "Tổ trưởng Tống nói anh ta không dám quản tổ phó Hàn, chỉ có thể nhờ tới tổ trưởng Đinh--- đây chính là hợp lý nhất rồi."
"......."
Đinh Cửu Cửu tức khắc cảm thấy càng đau đầu.
Kiều Loan đột nhiên nhìn về phía sau Đinh Cửu Cửu ——
"Ai da, tổ phó Hàn, sao ngài lại tự mình tới!"
Cô gái đứng tại chỗ đột nhiên sợ tới mức cứng đờ thân mình, dịch chân xoay người chuẩn bị chuồn êm, kết quả quay đầu mới phát hiện phía sau không có bóng người.
Đinh Cửu Cửu: "......."
Kiều Loan đứng bên cạnh cười đến cong người---
"Ha ha ha ha ha... Cửu Cửu, mình cũng không biết bạn có một mặt đáng yêu như vậy đâu, sao cậu là sợ anh ta như vậy?"
Đinh Cửu Cửu vừa bực mình vừa buồn cười, quay lại đầu, "Bạn không sợ thì sao tổ bạn không đi dọn phòng cùng bọn họ đi?"
Kiều Loan vừa muốn trả lời, đột nhiên sửng sốt: "A, tổ phó Hàn, anh tới thật à?"
Đinh Cửu Cửu vừa tức vừa bất đắc dĩ, "Kiều Loan, bạn chưa từng nghe truyện 'Sói tới' sao? Lại muốn gạt mình, ở trước mặt mình, bạn chẳng có chút chữ tín nào."
"....." Kiều Loan nhún vai, cho cô một vẻ mặt đầy vô tội.
Trong lòng Đinh Cửu Cửu không khỏi sinh ra cảm giác không tốt.
Đúng lúc này đây, một hô hấp quen thuộc quét qua vành tai cô, tiếng cười nhẹ cũng đồng thời vang lên---
"À... Vậy em có biết kết cục của 'sói tới' là thế nào không, lãnh đạo nhỏ?"
"......" Thanh âm khàn khàn của người kia cơ hồ rót vào tai, khiến nửa người đều tê dại, Đinh Cửu Cửu không nhịn được mà khẽ run lên, cô nghiêng đầu nhìn.
Chàng trai đứng ở ngay sau cô, như cười như không mà khẽ thở dài, đôi mắt đen nhánh sáng trong.
"Sói bị ăn luôn đó... Lãnh đạo nhỏ."
"......"
Đinh Cửu Cửu đột nhiên cảm thấy gáy chợt lạnh.
Cô lui nửa bước, giả cười nói với Kiều Loan: "Mình đột nhiên nhớ tới bên mình còn có việc chưa làm xong, mình đi trước---"
Lời còn chưa dứt, cánh tay rũ bên người đã bị nam sinh nâng lên nắm chặt trong lòng bàn tay.
"Tôi mượn người đi trước." Hàn Thời nhìn Kiều Loan, "Tổ trưởng Kiều không ngại chứ?"
Nhìn chằm chằm ánh mắt cầu cứu của Đinh Cửu Cửu, Kiều Loan lại cười lên điệu cười của tú bà thanh lâu---
"Không ngại không ngại, tổ phó Hàn cứ việc mượn, trước lạ sau quen, quá ba lần nói không chừng còn không cần trả lại nữa."
Đinh Cữu Cửu: "......."
Chỉ trách lúc trước kết bạn đã quá tùy tiện.
Vì thế 'tổ phó Hàn' vui vẻ 'mượn' người đi rồi.
Đi đến phía sau cây đại thụ mấy người ôm không hết, thấy bốn phía yên lặng không có ai lui tới, Đinh Cửu Cửu chủ động dừng bước.
"Bạn học Hàn, anh tìm tôi là có chuyện gì sao?"
"....."
Đối diện vẻ mặt nghiêm túc chỉ kém khắc mấy chữ 'việc công xử theo phép công' lên mặt, khóe miệng Hàn Thời khẽ cong.
"Tổ một và tổ bốn cùng phụ trách một phòng học, chuyện này em biết chưa?"
Đinh Cửu Cửu cảm thấy huyệt thái dương nhảy nhảy, ".... Mới vừa biết."
"Nhưng phòng học của tổ bốn vẫn chưa quét xong."
Đinh Cửu Cửu thoáng buông lỏng, khóe mắt cũng cong xuống, "Không sao cả, có thể hiểu được, phòng học cuối cùng kia chúng tôi sẽ dọn dẹp, cũng sẽ nhờ tổ ba hỗ trợ, tổ trưởng Tống và bạn học Hàn không cần lo lắng, cứ làm việc của các anh đi là được."
Chờ cô một hơi nói xong, chàng trai trước sau luôn rũ mắt cười mới không nhanh không chậm mở miệng:
"Em hiểu lầm, tổ bốn sẽ phân một vài người tới làm cùng--- đây là ý của tổ trưởng Tống."
Một câu chặn đứt mọi sự giãy giụa của cô.
--
Dựa theo sắp xếp của Lư Bình Hạo, bốn tổ trưởng có chức vị ngang nhau, hai tổ một phòng là vừa mới phân ra, lúc này Đinh Cửu Cửu thật đúng là không thể tùy hứng từ chối.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt u oán nhìn chàng trai trước mặt, nhịn không được lẩm bẩm câu.
"Rốt cuộc là ý của Tống Soái hay ý của anh?"
Chàng trai quay mặt đi, khẽ cười một tiếng rồi quay lại, anh chống tay lên cây, cúi người nhìn cô gái trước mặt.
"Là của tôi--- vậy thì thế nào?'
Anh nói từng từ rõ ràng, thanh âm trầm thấp, đôi mắt đen nhánh như ấm ủ cảm xúc mãnh liệt nào đó, ý cười mỏng manh không che