Edit: Qing Yun
"Cửu Cửu, sao còn chưa đi?"
Cửa phòng học bị đẩy ra, Kiều Loan thò đầu vào.
"....A," Đinh Cửu Cửu cuống quít xếp lại tập tranh, vỗ vỗ cho đều lại rồi ngẩng đầu cười, "Không phải là đang đợi cô giáo Kiều tới sao?"
"Bạn đừng kêu mình như vậy, càng như vậy mình càng khẩn trương." Kiều Loan vội chạy tới, duỗi tay giữ chặt tay Đinh Cửu Cửu. "Bạn xem, tay mình lạnh như thế này luôn."
Cảm nhận được độ ấm trên tay Kiều Loan ngay giữa ngày nắng gắt như vậy, Đinh Cửu Cửu buồn cười.
"Rốt cuộc là bạn khẩn trương thành cái dạng gì mới có thể khiến tay lạnh như khối băng giữa trời nắng thế này?"
Kiều Loan bĩu môi, "Mình cũng không biết vì sao, rõ ràng ngày hôm qua lúc soạn bài còn không có cảm giác gì, kết quả hôm nay vừa mới đi vào trường, bị bọn nhỏ nhìn, lập tức khẩn trương vô cùng."
Nói, Kiều Loan liếc nhìn quanh phòng học một vòng, "Bọn họ đều đi ra ngoài?"
"Ừ, không phải bên trường có yêu cầu sao? Nói muốn cho học sinh được nghỉ ngơi thả lỏng sau mỗi tiết học; tổ bọn mình thương lượng để trợ giáo đưa bọn trẻ đến phòng sinh hoạt chung nghỉ ngơi."
"Ai, chủ ý này không tồi, cuối buổi mình sẽ nói với mọi người trong tổ............ Nhưng mà hình như trợ giáo đều là tổ bốn? Mấy người kia có thể nghe chúng ta nói sao?"
Đinh Cửu Cửu một buông tay, bất đắc dĩ mà cười cười.
Kiều Loan lại khẩn trương mà xoay chuyển tầm mắt, sau đó cúi đầu xem thời gian trên điện thoại.
"Hình như sắp vào học rồi......"
Đinh Cửu Cửu mỉm cười, cúi người qua đi ôm ôm cô, "Thả lỏng đi, rất đơn giản. Bọn học sinh rất nghe lời, hiểu chuyện hơn mấy đứa trẻ được nuông chiều từ bé nhiều."
Kiều Loan thất thần gật gật đầu.
Trong phòng học an tĩnh hai giây, đột nhiên có người đẩy cửa bước vào.
"Cô...... Cô ơi......"
Một cô bé đi vào lớp, nhìn Đinh Cửu Cửu và Kiều Loan, có chút thẹn thùng, vừa gặp phải ánh mắt của Đinh Cửu Cửu đã lập tức cúi đầu.
Đinh Cửu Cửu rõ ràng cảm giác được Kiều Loan đột nhiên đứng thẳng người. Cô bất đắc dĩ lắc đầu cười, duỗi tay vỗ vỗ vai Kiều Loan, lúc này mới tiến lên một bước, ngồi xuống đối mặt với cô bé.
"Em tìm cô là có chuyện gì sao?"
"......"
Không biết có phải ở bên ngoài ham chơi hay không, không mặt phơi nắng đến đỏ hồng của cô bé dính mấy vết bùn, đôi mắt đen bóng lộ ra khát vọng chất phác.
Nghe thấy Đinh Cửu Cửu nói, cô bé lại cúi đầu nhìn hai tay đang nắm chặt của mình, lúc này mới hé miệng, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
"Cô giáo... Cô, cô thật xinh đẹp."
Nói xong, cô bé đỏ mặt chạy nhanh về chỗ ngồi.
Đinh Cửu Cửu giật mình tại chỗ.
Cô có chút không xác định, không biết mình có nghe nhầm lời đứa nhỏ này muốn nói không.
Kiều Loan đang cực kỳ khẩn trương cũng không nhịn được tò mò, "Con bé vừa nói thầm gì với bạn thế?"
Đinh Cửu Cửu như lọt vào trong sương mù, ngay sau đó bật cười, chống đầu gối đứng dậy, "Mình cũng không chắc lắm, có thể là mình nghe lầm......"
Tiếng chưa dứt, cửa phòng học bị đẩy ra lần nữa, lần này hai bé trai hoạt bát, khi cười lộ ra hai cái răng cửa.
"Cô ơi cô ơi——"
Hai đứa vừa chạy vừa gọi Đinh Cửu Cửu, cười lộ ra hàm răng chỉnh về ——
"Cô thật là xinh đẹp!"
Hai bé trai hiển nhiên không chút thẹn thùng, tiếng nói cũng to hơn bé gái khi nãy không biết bao nhiêu lần.
Một giây trước còn hoài nghi mình nghe lầm, lần này Đinh Cửu Cửu hoàn toàn ngốc, nhìn hai bé trai vui vẻ chạy về chỗ ngồi.
Kiều Loan đứng sau cũng ngây người vài giây, ngay sau đó lẩm bẩm cảm khái: "Mình muốn bái sư học nghệ...... Cửu Cửu, về sau bạn chính lần thần tượng và sư phụ của mình—— nhân lúc còn chưa đi học, bạn mau truyền thụ kinh nghiệm cho mình đi, rốt cuộc bạn đã dạy kiểu gì mà chỉ mới một tiết thôi, bọn trẻ đã thân với bạn như vậy rồi?"
Đinh Cửu Cửu càng khó hiểu, "Mình thật sự không biết......"
Cô còn chưa nói xong đã bị bọn nhỏ đi vào đánh gãy.
Vì thế sau đó, Đinh Cửu Cửu và Kiều Loan tận mắt nhìn thấy bọn nhỏ hoặc là thẹn thùng hoặc là hưng phấn chạy đến trước mặt Đinh Cửu Cửu khen cô xinh đẹp.
Lại nghe hơn mười lần, dù có trì độn đến mức nào, Đinh Cửu Cửu cũng nhận ra đã xảy ra chuyện gì.
Cô xoa xoa giữa mày, đau đầu nói: "...... Mình đi ra ngoài nhìn xem, bạn chuẩn bị vào lớp đi."
Đinh Cửu Cửu nói bèn đi ra cửa, lập tức đối diện với một bé trai đi đến, xấu hổ e thẹn nói với cô một câu.
Nghĩ cũng không cần nghĩ, vẫn là câu 'Cô thật là xinh đẹp' kia.
Đinh Cửu Cửu cười bất đắc dĩ, sờ sờ đầu đứa nhỏ rồi bảo nó về chỗ ngồi.
Đứng thẳng người lên, lại thấy đôi mắt sáng rỡ của Kiều Loan đang nhìn chằm chằm mình.
Đinh Cửu Cửu: "....Bạn không khẩn trương nữa à?"
"Ít nhiều nhờ có bạn, đây đều là công lao của bạn." Kiều Loan cười hì hì, giơ ngón trỏ lên, "Xem một tý, mình chỉ xem một tý thôi."
Đinh Cửu Cửu không có thời gian so đo với cô, chỉ phải để mặc cô thích làm gì thì làm, còn mình thì đi ra ngoài phòng học.
Ánh mắt đảo quanh.
——
Không cần nhìn quá xa, "Đầu sỏ gây tội" đang ngồi ngay góc tường ở đằng kia, trong ngực ôm một hộp kẹo to, ngón tay thon dài xoa xoa cái kẹo, nói với bé trai trước mặt:
"Đuổi kịp cô giáo dạy tiết trước của em, nói với cô một câu ' cô thật là xinh đẹp ', cái này chính là công lao động của em. Này, đi đi."
Đinh Cửu Cửu: ".................."
Bên cạnh, Kiều Loan xem đến trợn mắt há hốc mồm.
Vài giây sau, cô mới lắc đầu cảm khái: "Thì ra không phải mình không có kỹ năng làm thân với bọn nhỏ, mình chỉ là thiếu một trợ giáo vừa đẹp trai, vừa nhiều tiền, vừa thích mình mà thôi."
"............"
Đinh Cửu Cửu chỉ có thể làm như không nghe thấy câu trêu chọc này, nhấc chân đi qua.
Mà mới vừa được Hàn Thời dặn dò, bé trai quay người lại, nhìn thấy Đinh Cửu Cửu thì đôi mắt sáng lên.
Đinh Cửu Cửu thở dài trong lòng, không đợi bé trai mở miệng, cô đã cúi người xoa xoa đầu nó, "A Mộc ngoan, đi học đi thôi."
Bị bắt gặp ngay tại hiện trường gây án, Hàn Thời thấy Đinh Cửu Cửu xuất hiện cũng không hề có chút chột dạ, anh đóng bình kẹo lại, liếc mắt, cười cười nhìn cô.
"Em quen thẳng bé này?"
"Ừ" Đinh Cửu Cửu trả lời, "Là một đứa bé trong mấy nhà tôi phụ trách, tên là Ô Mông A Mộc; nó còn có một chị gái, tên là Ô Mông A Y."
Nói, Đinh Cửu Cửu kỳ quái hỏi đứa trẻ, "A Mộc, chị gái em đâu, sao nay cô bé không tới?"
Bé trai tên A Mộc nhỏ giọng nói: "A Y bị bệnh, ở nhà."
Đinh Cửu Cửu nghe vậy thì nhíu mày, còn định nói cái gì nữa nhưng đáng tiếc tiếng chuông vào học đã vang lên.
"...... Ừ, vậy A Mộc đi học đi."
"Tạm biệt cô giáo."
Chờ nhìn theo Ô Mông A Mộc trở về phòng học, Đinh Cửu Cửu ngồi dậy, nhìn về phía chàng trai vẫn còn duy trì tư thế ngồi xổm ở góc tường.
Ý cười trên mặt cô dần trở nên nghiêm nghị ——
"Thầy giáo Hàn Thời, anh thật lợi hại."
Chàng trai ngồi xổm ở góc tường khẽ cười, tiếng cười làm tâm bị gãi ngứa ——
"Cô giáo Cửu Cửu, em thật là xinh đẹp."
"............"
Có thể chống đỡ được công kích của hơn mười đứa trẻ, thế nhưng lại bị boss sau màn hạ gục.
Đinh Cửu Cửu gần như có thể cảm nhận được nhiệt độ trên mặt đang tăng lên, mặc dù không có gương, cô cũng có thể đoán được hiện tại mặt mình đã như thế nào.
Mà bị cặp kia không che lấp cảm xúc kia nhìn chằm chằm, Đinh Cửu Cửu nhịn vài giây đã nhịn không được mà phải dời mắt, giọng nói mềm lại vài phần
"Lần sau đừng như vậy...... Chẳng may bị những người khác truyền tới tai thầy Lư, thầy sẽ xách anh đi làm bia ngắm."
"Đây là quan tâm tôi sao, cô giáo Cửu Cửu?"
Mắt thấy gương mặt cô dần dần nhiễm một phấn hồng, ánh mắt Hàn Thời hơi thâm, giây lát sau anh cũng áp xuống tầm mắt, đồng thời nâng bình kẹo thủy tinh lên
"Đây là quà tôi chuẩn bị cho bọn trẻ."
Đinh Cửu Cửu nhìn thoáng qua, "...... Vậy anh cứ đưa cho bọn nó, không cần phải... để chúng nói mấy lời kỳ quái."
"Tôi là đang dạy chúng phải có làm mới có ăn, mà không phải đơn phương tặng cho làm cho bọn nó sinh ra thói quen đòi lấy," anh cười không chút để ý, "Không phải đây là điều cần dạy chúng biết sao?"
Đinh Cửu Cửu giật mình.
Đứng tại chỗ tỉ mỉ suy nghĩ vài giây, cô gật gật đầu, biểu cảm nghiêm túc, nhìn Hàn Thời, "Anh nói đúng."
Sửng sốt khi nhìn thấy vẻ mặt khích lệ của cô, một lát sau Hàn Thời cười rũ mắt.
"Nói đúng có được khen thưởng không?"
Đinh Cửu Cửu chần chờ: "Anh muốn được thưởng cái gì?"
Chàng trai nửa ngồi xổm dựa vào góc tường hơi nâng cằm, đôi mắt không dấu được ý cười ——
"Ôm ấp hôn hít có thể chứ, cô giáo?"
"......"
Tổ hợp một đứng một ngồi của hai người họ hấp dẫn tầm mắt của sinh viên tổ một, tổ bốn vừa lên lớp xong.
Đinh Cửu Cửu hơi xấu hổ khi bị nhìn như vậy, xoay người muốn đi —— chỉ tiếc bước đầu tiên còn chưa bước ra, ngón tay của cô đã bị người nắm lấy.
Đinh Cửu Cửu quay đầu lại.
Tay trái vẫn chống lên đầu gối, tay phải lại giữ lấy cô.
Đón ánh mặt trời, gương mặt tuấn tú lộ ý cười——
"Cô giáo, em nên có kiên nhẫn mới có thể dỗ trẻ con được."
Đinh Cửu Cửu vừa bực vừa bất đắc dĩ: "......Anh mà cũng coi như trẻ con sao?"
"Ừ."
Người nọ đáp với giọng điệu hiển nhiên.
Cô đứng ở tại chỗ vài giây, nhăn chóp mũi, mắt hạnh xuất hiện chút giảo hoạt.
Cô thoáng chần chờ, cuối cùng vẫn chậm chạp vươn tay.
——
Như là vừa mới trấn an Ô Mông A Mộc, cô gái sờ nhẹ lên đầu chàng trai.
"Anh...... Anh nghe lời chút."
Giọng nói cùng động tác kết thúc, hai người đồng thời ngây người trong chớp mắt.
Đinh Cửu Cửu lấy lại tinh thần đầu tiên, mặt cô như bốc cháy nhân cơ hội rút về tay, xoay người chạy.
Vừa chạy cô vừa ảo não——
Rõ ràng là muốn trêu cợt người nọ, sao cuối cùng cô lại là người ngượng ngùng trước......
Mà phía sau cô.
Cho đến khi cô đã chạy xa mấy mét, Hàn Thời mới bỗng dưng hoàn hồn.
Anh khẽ cười, rũ mắt, khẩy khẩy mấy lọn tóc mái trước mặt
Đầu ngón tay một chạm được ngọn tóc, xúc giác biến mất sau khi bàn tay nhỏ kia sờ lên đầu mình, đến lúc này như mới quay về hệ thống.
Còn có, chính mình thế mà lại ngây ngẩn cả người khi cô làm vậy......
Giây lát sau, Tống Soái đứng cách đó không xa đau thương mà nhìn chàng trai vẫn cười ngây