Edit: Qing Yun
Giờ khắc này, Đinh Cửu Cửu chỉ muốn tìm một khe đất để chui vào, né tránh những ánh mắt từ khắp nơi nhìn lại đây.
Bất cứ cái gì, có thể làm cô chạy nhanh ra khỏi tình trạng xấu hổ này là được....
Như là nghe được tiếng lòng của cô, phòng họp phía sau mở cửa, là Chu Thâm đi ra: "Cửu Cửu, tổ một còn chưa tập hợp đầy đủ à?"
".... Rồi ạ."
Đinh Cửu Cửu vội xoay người, khoác những ánh mắt của người khác, dẫn tổ một đi vào.
Tay vẫn nắm then cửa, Chu Thâm dùng lưng chống cửa, cười nhìn các cô bước vào, đến khi người cuối cùng là Phương Yên vào rồi, anh mới kéo cửa lại.
Một giây trước khi bước vào nhà, giống như vô tình, anh ngước mắt nhìn lên tầng hai, đối diện với ánh mắt của chàng trai nào đó.
Ánh mắt ai người chạm nhau một giây, sau đó Chu Thâm gật đầu với đối phương rồi đóng cửa lại.
Phía sau bức tường thấp ở tầng hai, Hàn Thời hơi híp mắt.
"Chu Thâm...."
Trầm ngâm vài giây, Hàn Thời xoay người, nhìn về phía Tống Soái đang đứng dựa vào tường ở phía sau--
"Anh ta và Chu Thời Thanh có quan hệ gì?"
Tống Soái ngẩn người, "Lúc trước cậu không nhận ra à? Anh ta là cháu trai nhỏ của Chu Thời Thanh đó."
"Cháu trai nhỏ của Chu Thời Thanh...." Hàn Thời thoáng suy tư, "Hình như tôi chưa từng nhìn thấy anh ta."
"Cậu không biết cũng là bình thường, anh ta khác cậu hoàn toàn."
Tống Soái đứng dậy, phủi phủi bụi dính trên góc áo do cọ vào tường.
"Mấy năm nay cậu mới bắt đầu chơi, mà anh ta... Anh ta ra vào nhà họ Chu bắt đầu từ hai năm trước, tôi nghe nói Chu Thời Thanh muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh ta, đuổi anh ta ra khỏi nhà---- nhưng mà chính anh ta cũng không muốn về, nên đuổi hay không đuổi cũng không chắc được."
"Bị Chu Thời Thanh nói muốn đoạn tuyệt quan hệ?"
"Còn không phải sao, là một người trâu bò đúng không? Phải nói từ một năm đó, trong giới xảy ra một chuyện rất náo nhiệt, là xảy ra trước chuyện của cậu---- hai người nên trở thành tri kỷ mới đúng."
Hàn Thời cười nhạo, "Anh ta làm như thế nào, nếu được, tôi đây phải đi học hỏi anh ta một chút."
"Ai da da, tổ tông ơi, cậu nên an phận chút đi!" Sắc mặt Tống Soái đều thay đổi, tiến lên hai bước, "Cậu biết vì sao anh ta khiến ông già nhà họ Chu tức giận như vậy không?"
"........."
Hàn Thời nhướng mày nhìn anh.
Tống Soái hạ thấp thanh âm: "Anh ta đi Châu Phi, khu chiến loạn, thế nào cũng phải đi làm phóng viên chiến trường.... Tôi nghe nói còn làm được không ít thành tích. Nhưng chiến trường là nơi như thế nào, cậu biết--- cửu tử nhất sinh, ông Chu bị chọc giận đến nằm viện, tỉnh lại liền đòi đoạn tuyệt quan hệ, mà đến như vậy anh ta cũng không chịu về!"
Ánh mắt Hàn Thời khẽ động, anh nhấc cằm, ý bảo phòng họp phía đối diện dưới tầng một.
"Vậy sao bây giờ anh ta lại chịu trở về?"
"Cho nên ngày đó tôi thấy anh ta cũng không dám xác định, còn tưởng chỉ trùng tên thôi---- đương nhiên, cũng có khả năng vì anh ta bị phơi đen quá, tôi cũng không dám nhận---- cho nên ngày hôm qua tôi liền thuận tiện hỏi. Nghe nói là con dâu cả nhà họ Chu, cũng chính là mẹ của Chu Thâm, lấy cái chết ra ép, lúc này mới kéo anh ta về nước được. Nhưng cứ như vậy, không chịu trở về nhà mà chui luôn vào núi sâu."
Tống Soái nói chuyện, cảm khái vạn phần mà đập vào bức tường thấp trước mặt một cái.
"Mẹ nó, này mới là việc đàn ông nên làm chứ---- nếu không phải sợ chết, tôi cũng muốn đi một chuyến!"
Hàn Thời khẽ nhếch môi, không nói chuyện, ánh mắt liếc nhìn căn phòng đối diện.
Tống Soái bỗng nhiên 'a' một tiếng, quay đầu hỏi: "Tôi biết trước kia nhà họ Chu và nhà cậu có xích mích với nhau một thời gian ngắn, cho rằng ngày đó cậu đã nhận ra nên mới không hợp với anh ta---- thế mà cậu lại không nên ra, vậy cả lúc trước với vừa nãy, cậu căm thù người ta như thế làm gì?"
Nghe vậy, rốt cuộc Hàn Thời cũng phản ứng, mí mắt khẽ giật, lười biếng cất lời-----
"Đẹp trai, ở gần lãnh đạo nhỏ nhà tôi, tôi đều căm thù."
Tống Soái: ".........."
Tổ tông này gần đây phát bệnh, anh không nên hỏi mới đúng,
.........
Cửa phòng họp đóng lại, Chu Thâm xoay người trở lại vị trí của mình.
Các bạn nữ của tổ một sôi nổi tìm vị trí, ghế đầu còn trống, Lư Bình Hạo đang đứng trước cửa sổ, đưa lưng về phía mọi người gọi điện thoại.
Dường như vẫn luôn là người bên kia nói chuyện, Lư Bình Hạo chỉ thỉnh thoảng ừ một tiếng, mặc dù ít khi mở miệng, thế như mở miệng lại ngắt ngang lời đối phương đang nói chưa xong.
Vì thế trong phòng đều yên lặng.
Chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng ve ngoài cửa sổ, ánh mặt trời len lỏi vào phòng qua khe hở của hai cánh cửa chớp.
Trầm mặc liên tục khiến người khó chịu.
Điều duy nhất có thể giảm bớt không khí áp lực chính là gió lạnh của điều hòa thổi ra làm người thoải mái.
Tiến vào đã được một lúc, đỏ ửng trên má Đinh Cửu Cửu cũng bị thổi tan. Cô nhẹ nhàng thở ra, dựa lưng vào ghế.
Người đứng trước cửa sổ gọi điện thoại cũng tới hồi kết thúc----
"Được... Đương, tôi hiểu."
Lư Bình Hạo tắt điện thoại, cau mày xoay người về chỗ ngồi.
Chu Thâm buông bút trong tay xuống, "Thầy Lư, vẫn không được sao?"
Lư Bình Hạo lắc lắc đầu, cảm xúc tích tụ ở giữa mày.
Đinh Cửu Cửu và những người khác nghe được như lọt vào trong sương mù.
Lư Bình Hạo cũng không úp úp mở mở với các cô, im lặng hai giây rồi hơi xoay ghế, đối diện với các cô.
"Vẫn là vấn đề về dụng cụ học mỹ thuật." Lư Bình Hạo nhìn về phía Đinh Cửu Cửu, "Lúc trước cũng đã nói qua với tổ trưởng Đinh, thầy hiệu trưởng của trường đột nhiên tìm cớ, không gửi dụng cụ đến cho chúng ta nữa; sau khi hiểu rõ tình huống, thầy liền xin bên câu lạc bộ tình nguyện của trường hỗ trợ dụng cụ mới...... Nhưng bởi vì kinh phí, hơn nữa cũng không phù hợp điều lệ tình huống khẩn cấp, cho nên không được phê duyệt."
Đinh Cửu Cử nghe vậy thì nhíu mày: "Không được phê duyệt? Thầy Lư, ý thầy là.... hai tháng giảng bài tiếp theo đều không có cách cung cấp dụng cụ học tập thiết yếu cho học sinh?"
"Tiết mỹ thuật yêu cầu giá vẽ và các dụng cụ khác, một bộ cơ bản cũng cần ít nhất hai trăm, mà trong trường học có hơn 100 học sinh...." Lư Bình Hạo thở dài, "Cho nên ít nhất là trước mắt, quả thật rất khó khăn."
Vừa nghe những lời này, trong tổ có người nóng nảy.
"Nhưng mà thầy Lư, mỹ thuật không giống âm nhạc hay thể dục, không có dụng cụ thì bọn em lấy gì để dạy cho bọn nhỏ, lại dạy bọn nhỏ học cái gì?"
"Đúng vậy, hơn nữa lúc trước bọn em luyện tập và soạn bài đều là theo vẽ màu nước, nếu không có những cái này, chẳng lẽ muốn soạn lại từ đầu?"
"Này sao được...."
Mắt thấy cái sinh viên không áp được tức giận, Lư Bình Hạo duỗi tay gõ bàn, nhíu mày nói: "Được rồi, nghe thầy nói!"
Xưa nay Lư Bình Hạo chưa từng tức giận với nữ sinh, khó được tức giận, hiển nhiên là trong lòng đã vô cùng bực bội. Bị ông to tiếng hù dọa, các nữ sinh đồng loạt yên lặng, quay đầu nhìn về phía ông.
Bên cạnh, Đinh Cửu Cửu cũng nhíu mày nhìn.
Ngữ khí thoáng hòa hoãn lại, Lư Bình Hạo nói: "Thầy nghĩ, trước mắt, chuyện này có ba cách giải quyết. Thứ nhất." Lư Bình Hạo giơ ngón trỏ lên. "Cứ làm như hôm nay, thầy quan sát mấy lớp học, thấy mọi người làm không tồi----- đặc biệt là Đinh Cửu Cửu."
Nói, trên mặt Lư Bình Hạo hiện lên ý cười khó có được, "Em dùng nhạc nhẹ khơi gợi trí tưởng tượng của học sinh, nếu không phải sáng nay tôi mới biết chuyện không có dụng cụ vẽ tranh thì thầy còn cho rằng em chuẩn bị từ trước rồi."
Khen xong quay đầu lại, Lư Bình Hạo nghiêm túc, "Cách thứ nhất chính là dựa vào ý tưởng của mọi người, dạy trước mấy tiết, bên này thầy tiếp tục nói chuyện với bên trên, mau chóng tranh thủ được dụng cụ học tập."
Các nữ sinh trong tổ không nói gì, Đinh Cửu Cửu do dự một lát mới nói: "Nhưng mà thầy Lư, ngay cả thầy cũng không xác định được liệu có xin được không và phải mất bao lâu mới xin được, phải không ạ?"
Lư Bình Hạo gật đầu, sắc mặt ủ dột, "Thầy thậm chí không thể đảm bảo với các em nhất định mình sẽ xin được."
Đinh Cửu Cửu nhăn mi: "Em cho rằng tính khả thi của cách này không cao, hơn nữa đối với bọn nhỏ...cũng là có chút thiếu trách nhiệm."
Những người khác chần chờ vài giây, sau đó cũng gật đầu phụ họa.
"Ừ." Lư Bình Hạo gật đầu, "Cá nhân thầy cũng không muốn chọn cách này, này chỉ có thể chọn khi nó là con đường cuối cùng."
"Vậy cách thứ hai đâu?" Đinh Cửu Cửu hỏi.
"Cách thứ hai, chính là cách một bạn vừa nói ra," Ánh mắt Lư Bình Hạo đảo qua mọi người, "Sửa đổi giáo án."
Lời vừa ra, ánh mắt Đinh Cửu Cửu đều hơi lóe.
Các nữ sinh ồ lên.
"Không phải chứ thầy Lư, giáo án sao có thể nói sửa là sửa??"
"Đúng vậy, lúc trước vì chuẩn bị cho việc giảng bài về tranh màu, bọn em đã phải làm mất bao nhiêu thời gian, cuối cùng mới có thể đạt được tiêu chuẩn--- bây giờ nói sửa, không phải những gì đã làm lúc trước đều uổng phí sao?"
"Hơn nữa thời gian không còn kịp rồi, ngoài một ngày chủ nhật được nghỉ ra, những ngày khác bọn em đều phải đứng lớp, làm sao còn thời gian soạn lại giáo áo?"
"Đúng thế...."
Lư Bình Hạo khó được lúc không mở miệng ngắt lời bọn họ, mà trên thực tế, ông cũng ngượng ngùng ngăn lại lời oán giận của các nữ sinh. Đến khi mọi người bình ổn lại, Lư Bình Hạo mới xấu hổ mở miệng nói----
"Thầy biết cái này làm khó các em, cho nên sáng nay thầy còn cùng anh Chu của các em xem tư liệu.... Thầy thấy các em đều có cơ sở về mỹ thuật, nếu lần này đổi thành bút máy, hẳn là sẽ dễ dàng hơn màu nước không ít đúng không?"
"Thầy đừng nói đùa."
Người chủ động lên tiếng chính là Phương Yên, cô ta nghe vậy thì lạnh lùng lên tiếng, "Có lẽ thầy không học mỹ thuật nên không biết, mọi loại mỹ thuật đều có lớp cơ sở nhập môn, nào có loại nào bị coi khinh, thầy nói đơn giản, đó chỉ là người ngoài nghề nhìn nên nói thế...."
Phương Yên tạm dừng, "Em học mỹ thuật nhiều năm nên hiểu rõ cái này, giống chuyện mở nhạc lừa gạt học sinh.... Nếu bị truyền ra, nói không chừng người ta còn nói chúng ta không chuyên nghiệp!"
Này rõ ràng là nhắm vào ai đó, khiến nhiệt độ trong phòng như thấp vài độ.
Mọi người đều trầm mặc, mọi người trong tổ không khỏi liếc mắt nhìn Đinh Cửu Cửu.
Chỉ là bọn họ lại không nhìn được bất cứ cảm xúc khác thường nào trên mặt cô.
Phương Yên tự nhiên cũng chú ý tới, hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi.
Phòng họp rơi vào không khí xấu hổ, cuối cùng vẫn là bạn học khác cẩn thận mở miệng hỏi: "Thầy Lư, cách thứ ba mà thầy nói... Là cái gì vậy?"
Lư Bình Hạo nghe đến vấn đề này, vẻ mặt tức khắc có phần mất tự nhiên.
Ông ta nghiêng đầu, như vô tình cố ý liếc nhìn Đinh Cửu Cửu một cái.
Đối với mấy lời của Phương Yên, Đinh Cửu Cửu hoàn toàn không để tâm--- trên thực tế, sớm tại thời điểm nói ra những lời như thế ở ngoài hành lang, cô cũng đã biết dù mình có nói lời xin lỗi ngay sau đó thì quan hệ của hai người cũng không thể vãn hồi.
Cho nên khi bị nhằm vào, cô cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhưng còn Lư Bình Hạo lại liếc nhìn cô, khiến Đinh Cửu Cửu không khỏi hoang mang.
Chu Thâm ngồi ở đầu kia của bàn cũng sửng sốt, sau đó cười nói: "Thầy Lư, lúc trước thầy nói với em cũng chỉ có hai cách, sao đột nhiên lại