Thời gian Lâm Hạnh Tử và Triển Diễm quen biết nhau không kém Giang Ngôn với Quý Thu Trì là mấy, khoảng hơn hai mươi năm.
Học nhà trẻ thì ngủ chung giường, cấp Một, cấp Hai, cấp Ba đều học cùng lớp, mà đương nhiên đây không phải là chuyện trùng hợp.
Triển tổng là nhân vật danh tiếng trong giới thương nhân của thành phố Hải, chính vì thế, hiệu trưởng luôn luôn coi con trai ông ta như tổ tông mà cung phụng. Năm lớp Mười, vừa đăng ký xong, vào lớp rồi phát hiện ra bạn cùng bàn vẫn là Triển Diễm, cô đã bắt đầu dùng bốn chữ “không biết xấu hổ” để gọi hắn.
Phía Triển Thị không chỉ có bố con họ Triển đến, tính cả thư ký và trợ lý cũng phải tới mười lăm người. Những dịp như thế này, số ghế đều được sắp xếp kĩ càng. Sau khi xong màn chào hỏi, Lâm Hạnh Tử được xếp ngồi ở bên phải vị trí chính, bên cạnh còn một chỗ trống, để dành cho ai thì không cần nói cũng biết.
Đồ ăn đã được bưng lên gần hết, Triển Diễm mới thong dong đến.
Triển tổng giới thiệu với mọi người đây là cậu con trai mới về nước của mình. Lâm Hạnh Tử nặn ra một nụ cười giả dối rồi đi ngay ra sau lưng Lý Nghiêu. Tên chó chết kia lại còn làm trò, lúc mọi người không để ý liền nháy mắt với cô.
Lâm Hạnh Tử: Ọe, tôi nôn trước một bãi kính cậu!
Quý Thu Trì vẫn tỏ ra không quen biết cô. Không giống với cách ăn diện theo kiểu phụ nữ đoan trang lần trước, hôm nay Quý Thu Trì ăn vận đúng chất “bồ nhí”, môi đỏ mọng, tóc quăn gợn sóng, váy xẻ ngực sâu hoắm, lúc đứng dậy rót rượu thay Triển tổng là lại để lộ ra rãnh ngực hun hút, lớp trang điểm cũng cực kỳ đậm. Lâm Hạnh Tử ngồi ở phía đối diện, để ý thấy cô ấy dùng khăn ăn nhẹ nhàng thấm giọt rượu chảy xuống cằm, làm lộ ra vết thâm tím ở khóe miệng, mà sau khi cô ấy trở về từ nhà vệ sinh thì lại không nhìn thấy nữa.
“Bị tổn thương lòng tự trọng à?”, bên tai vang lên giọng nam đầy cợt nhả.
Hắn cố tình phun mùi rượu vào cổ Lâm Hạnh Tử. Cô nhíu mày vẻ khó chịu, vậy mà hắn lại càng không biết điều, còn chống khuỷu tay tiến đến gần cô hơn, “Trốn cái gì chứ. Người phụ nữ kia hấp dẫn hơn tôi hay sao mà cả buổi tối em cứ nhìn chằm chằm cô ta, tôi gọi em mấy lần mà em không nghe thấy.”
Lâm Hạnh Tử thu tầm mắt lại, “Nghe thấy, nhưng không muốn thưa đấy.”