Lâm Hạnh Tử ra khỏi phòng bao chưa được lâu thì Triển Diễm cũng đứng dậy.
Tuy Lý Nghiêu không biết nhiều về chuyện giữa hắn ta và Lâm Hạnh Tử, nhưng ý tưởng của Triển tổng thế nào thì không cần nói cũng biết, xem ra, bữa cơm hôm nay không đơn giản chỉ là bàn chuyện làm ăn.
Ở đây có nhiều người, Triển tổng là người có danh tiếng, tuy Lý Nghiêu không nói thẳng, nhưng trong lời nói cũng đã bóng gió ý tứ “Lâm Hạnh Tử không còn độc thân nữa”. Thương nhân làm việc luôn vì lợi ích, nhưng anh ta chỉ có một cô cháu gái, công ty chưa đến mức phải hy sinh hôn nhân và tình cảm của cô. Triển tổng là gã lõi đời, nghe thấy thế đương nhiên có thể hiểu.
Lâm Hạnh Tử đi về phía đầu bên kia hành lang, Triển Diễm liền dụi tắt điếu thuốc rồi rảo bước đến gần cô, “Chuẩn bị về à, tôi đưa em về.”
“Không cần.”, Lâm Hạnh Tử từ chối một cách dứt khoát, “Tôi có người đón rồi.”
“Trợ lý, thư ký, hay bạn trai? Chưa từng nghe nói em có niềm vui mới.”, hai người có rất nhiều bạn chung, bạn của người quen cũng là người quen, tuy Triển Diễm ra nước ngoài, nhưng ở thành phố Hải có chuyện gì, chỉ một cú điện thoại là hắn ta sẽ biết được ngay.
Hắn nghe nói, sau khi Lâm Hạnh Tử về nước, cô như biến thành một người hoàn toàn khác, chỉ chuyên tâm vào công việc, không ham chơi như hồi trước, bên cạnh cũng không có ruồi nhặng bám theo.
“Cái nhẫn này…”, đột nhiên, hắn chú ý đến chiếc nhẫn bạch kim trên ngón áp út của Lâm Hạnh Tử, dùng hai chữ “tầm thường” để miêu tả là còn nhẹ nhàng, nhưng tay cô đẹp, e là có đeo nhẫn đan bằng tre thì vẫn không khó coi.
Lâm Hạnh Tử mặc kệ hắn, đưa tay ra sau lưng, giấu chiếc nhẫn đi.
Hình như cô vừa nhìn thấy ai đó, vẻ mất kiên nhẫn và phiền muộn trên mặt bỗng tan đi trong phút chốc. Triển Diễm nhìn theo tầm mắt của cô, thì thấy một người đàn ông tiến vào đại sảnh, người vận cảnh phục, đang chặn một nhân viên nhà hàng lại để hỏi thăm gì đó.
Hắn thấy đôi mắt Lâm Hạnh Tử như sáng lên.
Trước kia từng hỏi cô thích kiểu đàn ông thế nào, cô mở miệng đáp luôn là “Có tiền!”.
“Hạnh Tử.”, Triển Diễm đứng sau lưng cô, khoác tay lên vai cô rồi đưa ánh mắt đầy càn rỡ ra đánh giá Giang Ngôn, “Sau khi chia tay với tôi, gu thẩm mĩ của em đúng là hạ xuống không phải chỉ một ít đâu nhỉ!”
Vì câu nói này, cô mới chịu liếc mắt sang nhìn hắn một cái, “Giống người một tí đi được không?”
“Khương Khương.”
“Ở đây!”, Lâm Hạnh Tử xoay người, nhoẻn miệng cười tươi, “Từ lúc về anh vẫn chưa gặp cậu đúng không? Đợi cậu ra, anh chào cậu một câu rồi mình về.”
Cô không hề có ý định giới thiệu Triển Diễm.
Mà trên thực tế, cũng không cần phải giới thiệu.
Không giống như Triển Diễm, trí nhớ của Giang Ngôn vô cùng tốt, đã gặp ai rồi là không quên được, đám đồng nghiệp ở cục cảnh sát đều phục sát đất khả năng này của anh.
Hồi anh học lớp Mười hai, Lâm Hạnh Tử đang học lớp Mười. Vì chương trình học không dày như của anh, vì thế cô thường xuyên chạy sang khu lớp học của khối Mười hai để tìm Lâm Tang và Lâm Kha, mà không biết có bao nhiêu đứa trộm nhìn cô qua khung cửa sổ kính. Thỉnh thoảng có một tên con trai sẽ bám theo sau cô, ngạo nghễ y hệt như bây giờ, đến cả thầy cô giáo nhìn thấy mà còn phải khách sáo.
“Ừm.”, Giang Ngôn thu tầm mắt lại, tự nhiên cầm lấy tay cô, “Lạnh không?”
“Hơi hơi, bữa cơm này ăn tận ba tiếng đồng hồ, điều hòa trong phòng để nhiệt độ hơi thấp.”, Lâm Hạnh Tử tựa vào anh rồi xoay xoay cổ chân, “Chân em hơi đau, mình ra ghế bên kia ngồi đi.”
Triển Diễm châm một điếu